Saturday 25 July 2009

Cái cốc trà

Có đôi vợ chồng rất hay đi mua đồ lưu niệm. Đó là lễ kỉ niệm 25 năm ngày cưới của họ. Cả hai đều thích những món quà đầy nghệ thuật và đồ gốm, đặc biệt những chiếc cốc uống trà.
Trong cửa hàng lưu niệm nọ, họ nhìn thấy một chiếc cốc rất đẹp. Họ hỏi người bán hàng:
"Chúng tôi có thể xem được không? Sao mà họ có thể làm được cái cốc tuyệt vời thế nhỉ?".
Thật kì lạ, khi người bán hàng đưa cho họ thì chiếc cốc bất ngờ lên tiếng: "Bạn không hiểu sao?" - Nó nói - "Ngay từ đầu tôi không phải là một cái cốc.
Ban đầu, khi tôi là một tảng đất sét màu đỏ, người nghệ nhân đã cầm tôi lên, nhào nặn tôi thật nhiều. Đau đớn, tôi thét lên: "Hãy để tôi yên" nhưng ông ta chỉ cười và trả lời: "Chưa phải lúc".
"Sau đó tôi được lên bàn quay" - cái cốc nói tiếp - "và bất ngờ tôi quay, quay và quay tròn. Tôi bắt đầu la hét: "Dừng lại đi. Dừng lại. Tôi chóng mặt quá" nhưng người nghệ nhân vẫn lắc đầu nói: "Chưa phải lúc".
Sau một hồi quay tròn, anh ta đặt tôi vào trong lò. Tôi chưa bao giờ thấy chỗ nào nóng như thế. Tôi cứ băn khoăn không biết tại sao anh ta lại muốn nung tôi, và tôi bắt đầu la hét, tôi đập vào thành lò. Cửa lò mở ra, trong ánh lửa tôi có thể nhìn thấy môi anh ta mấp máy khi lắc đầu: "Chưa phải lúc".
"Sau đó cửa lò lại đóng lại. Mãi sau cửa lò mới mở ra lần nữa. Người nghệ nhân nhấc tôi ra, đặt lên giá và tôi bắt đầu cảm thấy lạnh.
"Ở chỗ này thật dễ chịu" - tôi nói. Nhưng anh ta không để tôi yên, anh ta lôi tôi xuống, vẽ và sơn lên mình tôi. Cái mùi đó thật khó chịu. Tôi tưởng tôi không thở được. Tôi yêu cầu anh ta dừng lại, nhưng một lần nữa anh ta lại lắc đầu và nói "Chưa phải lúc".
Sau một hồi tô vẽ, anh ta đặt tôi trở lại lò, cái lò này khác cái ban đầu. Nó nóng gấp đôi cái cũ và tôi nghĩ là tôi có thể chết ngạt trong đó. Tôi cầu xin. Tôi năn nỉ. Tôi la hét. Tôi khóc. Nhưng những gì tôi nghe và nhìn thấy vẫn chỉ là cái lắc đầu và câu nói: "Chưa phải lúc".
Lúc ở trong lò, tôi nghĩ là không còn một chút hi vọng nào nữa. Tôi đã hoàn toàn từ bỏ. Nhưng chính lúc đó, cửa lò bật mở và người nghệ nhân nhấc tôi ra, đặt tôi trước một cái gương và bảo: "Nhìn bản thân mi đi".
Tôi mở mắt, nhìn vào gương. Thật ngạc nhiên, đó không phải là tôi lúc trước nữa, không thể là tôi. Trong gương là một cái cốc thật đẹp. Và tôi thật đẹp".
"Ta muốn mi biết rằng" - người nghệ nhân nói với tôi - "Ta biết mi rất đau đớn khi ta nhào nặn mi, nhưng nếu ta dừng lại, mi chỉ là một nắm đất. Ta biết mi quay cuồng trên bàn xoay nhưng nếu ta dừng lại, hình dáng của mi sẽ rất bất bình thường. Ta biết thật là nóng và khó chịu khi ở trong lò, nhưng nếu ta không nung mi trong đó, mi sẽ rất dễ vỡ.
Ta biết sơn thật khó chịu khi ta quét chúng lên người mi, nhưng nếu ta không làm, mi sẽ luôn luôn khoác lớp áo xấu xí. Và để hoàn thiện nước men cho mi, ta buộc phải đặt mi vào cái lò thứ hai.
Có thể mi không thể tồn tại qua quãng thời gian đó vì mi không đủ can đảm để tiếp tục. Nhưng giờ mi đã là một sản phẩm hoàn hảo. Mi đã trở thành đúng thứ mà ta muốn từ khi ta bắt đầu".

Không ai có thể có được những điều tốt đẹp mà không trải qua khó khăn và thử thách.

Đó là con quạ

Một ông già 80 tuổi đang ngồi trên ghế sô pha, cùng với đứa con trai 45 tuổi có học vị cao.
Đột nhiên, có một con quạ đậu trên cửa sổ.
Ông liền hỏi con trai mình, “Cái gì thế?”
Đứa con trả lời “Đó là con quạ.”
Sau một vài phút, người cha lại hỏi lần thứ hai, “Cái gì thế?”
Người con đáp, “Cha à, con đã nói với cha đó là con quạ.”
Lúc sau, người cha lại hỏi lần thứ 3, “Cái gì thế?”
Lần này, giọng người con trở nên cáu gắt khi trả lời cha mình, “Đó là con quạ, con quạ!!!”
Một lúc sau, người cha lại hỏi anh lần thứ tư, “Cái gì thế?”
Lần này, người con hét lên, “Tại sao cha chỉ hỏi con một câu hỏi hoài vậy, Con đã nói với cha rất nhiều lần rồi mà “ĐÓ LÀ CON QUẠ”. Cha không hiểu sao?”
Lúc sau, người cha đi đến phòng mình và trở lại, trên tay cầm một cuốn nhật kí đã sờn rách, được ông giữ lại kể từ ngày đứa con trai của ông chào đời. Khi lật đến đầu trang, ông bảo anh ta hãy đọc nó.
Và đứa con đã đọc những dòng chữ sau đây:
“Hôm nay, đứa con trai ba tuổi của mình đang cùng mình ngồi trên chiếc ghế sô pha, thì bỗng có một con quạ đậu trên cửa sổ. Đứa con đã hỏi mình 23 lần rằng “Đó là cái gì?”, và mình cũng đã trả lời cả thảy 23 lần rằng “Đó là con quạ”. Mình đã ôm con vào lòng mỗi khi con hỏi, hết lần này đến lần khác cho tới lần thứ 23 với cùng một câu hỏi. Nhưng mình không hề cảm thấy bực mình mà chỉ thấy càng yêu đứa con ngây thơ này thôi.”
Nhưng khi đứa con trai nhỏ hỏi ông 23 lần “Cái gì vậy?”. người cha đã không hề cảm thấy bực mình khi phải trả lời cùng một câu hỏi và hôm nay, khi người cha hỏi đứa con cùng một câu hỏi chỉ với 4 lần, người con đã cảm thấy bực tức và phiền phức.
Vì thế, nếu ba mẹ đã già, đừng bỏ mặc hay xem họ là một gánh nặng, mà hãy nói với họ bằng những lời lẽ thật dịu dàng. Hãy luôn tỏ ra dễ chịu, nghe lời, nhún nhường, tử tế và hết lòng với cha mẹ mình. Bắt đầu từ ngày hôm nay, hãy nói thật to, “Tôi muốn thấy ba mẹ mình hạnh phúc mãi mãi. Ba mẹ đã chăm sóc tôi khi tôi còn nhỏ và tôi luôn được tắm mình trong suối nguồn yêu thương của hai người.”
Ba mẹ đã vượt qua tất cả những ngọn núi và thung lũng bất kể mưa nắng để tôi có thể thành người như ngày hôm nay.” Hãy cầu nguyện với thượng đế, “ Con sẽ chăm sóc ba mẹ mình theo cách tốt nhất. Con sẽ nói những lời tốt đẹp và dịu dàng với ba mẹ thân yêu của mình, cho dù họ có cư xử thế nào.”

Con Vẹt Xanh (Nguyên tác: Thiệu Bảo Kiện – TQ)

Lưu Tư Kinh, là con trai duy nhất của bà mẹ quả phụ nghèo sống ở miền quê thưa người, xa lắc. Anh quyết chí lên thành phố mưu cầu tiến thân để sống tốt và giúp được mẹ già nơi quê nhà. Công việc và những lo toan chẳng bao giờ dứt… Lòng đầy nhớ thương, nhưng chẳng về mà thăm mẹ cho được, dù tháng nào anh cũng dành tiền gửi đều đặn về cho bà… Nhưng có lần trong thư mẹ anh gửi: Con trai ơi… đã quên mẹ rồi sao… Anh đọc thư mà nước mắt lã chã.

Rồi anh cũng đã tạm thu xếp mọi việc về quê thăm mẹ. Lòng tràn ngập hân hoan… Mẹ con lâu ngày gặp lại mừng mừng tủi tủi khôn xiết. Sờ nắn bờ vai con, người mẹ rưng rưng: Con ơi, mẹ nhớ con lắm…! Anh ôm lấy người mẹ dường như héo mòn đi qua năm tháng mà nhòa lệ: Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm…! Lần này con về mang cho mẹ Con Vẹt Xanh mua đắt tiền lắm, con đã nuôi dạy nó lâu… Khi con đi xa nó sẽ ở nhà bầu bạn với mẹ cho đỡ cô quạnh và mẹ cũng thấy con bên cạnh hàng ngày. Mẹ nghe chỉ bảo: Con tốn tiền đến vậy thật không thỏa đáng. Mẹ chỉ muốn thấy con hàng ngày… Anh bảo: Mẹ hãy kiên tâm, đến khi con tích lũy đủ tiền sẽ đón mẹ đi cùng.

Ở nhà được vài ngày, Lưu Tư Kinh chia tay mẹ lên đường trở lại thành phố, lại lao vào làm ăn, phấn đấu. Mẹ già ở nhà một bóng. Con Vẹt Xanh bên cạnh bà, thỉnh thoảng nó lại cất tiếng: Mẹ ơi, con Lưu Tư Kinh đây, con nhớ mẹ lắm… Mẹ ơi, mẹ vất vả quá, nghỉ tay một chút đi mẹ… Mẹ ơi mẹ khỏe mạnh nhé… Bà cảm thấy vui vẻ và ấm lòng hơn rất nhiều. Bà thương quý Con Vẹt Xanh vô cùng, tắm rửa, chăm sóc cho nó, trò chuyện hàng ngày như với con trai mình vậy.

Một năm, bà bị trọng bệnh, sau thời gian ngắn đã qua đời. Hàng xóm đã làm đám cho bà và tìm cách báo cho anh biết. Hẫng hụt, đau khổ, Lưu Tư Kinh dứt bỏ mọi công việc, ngay lập tức lên tàu xe trở về… Căn nhà trống không, vẫn còn mùi hương khói. Lọ tro của mẹ được đặt trên bàn hướng chính giữa. Anh nức nở thương xót mẹ và ân hận vô cùng đã không về chăm sóc và đưa được mẹ đến nơi an nghỉ cuối cùng.

Mệt mỏi và suy sụp, anh ôm tấm ảnh mẹ vào lòng thiếp đi lúc nào không biết. Anh mơ thấy mẹ hiền đang ngôi khâu vá bên anh, mỉm cười, quạt cho anh ngủ, thoang thoảng bên tai anh tiếng nói: Con ơi, mẹ nhớ con lắm… Anh sung sướng muốn nhào vào ôm lấy mẹ! Choàng tỉnh, không có ai xung quanh cả, nhưng tiếng nói : Con ơi, con có khỏe không… Mẹ nhớ con lắm… vẫn từ như rất gần đây đấy vọng đến… Anh đi nhẹ gần đến ban công sát vườn. Tiếng nói phát ra từ đó. Dưới ánh nắng hoàng hôn cuối cùng chiếu qua kẽ lá. Anh nhận ra Con Vẹt Xanh đang đậu trên cành cây! Anh đỡ nó lên tay, nó lại hót : Con ơi, con khỏe không? Mẹ nhớ con lắm… Con Vẹt đã gầy và tả tơi đi quá nhiều. Lưu Tư Kinh ôm con Vẹt vào ngực mình nức nở: Mẹ ơi, con thương nhớ mẹ vô cùng…

Ôi! Mẹ anh trước khi qua đời đã mở lồng thả Vẹt Xanh ra. Nhưng nó đã sống bầu bạn bên cạnh bà bao ngày, dường như thấu được tình cảm của Bà mà không bay đi, vẫn ở lại căn nhà nghèo trống trải này như đợi Lưu Tư Kinh trở về mà nhắn nhủ lời yêu thương của Bà với anh ấy…

Học Quên để Nhớ

Học Quên để... nhớ cho nhiều
Học hờn giận để... cưng chiều đấy thôi

Học lẻ loi để... có đôi
Học ghen là để... cho người thêm yêu

Em thì xa vắng bao nhiêu
Tôi đành học cách nói điều vu vơ

Học sắc sảo để... dại khờ
Học già dặn để... ngây thơ thủa nào

Tôi giờ còn lại chiêm bao
Cố trần tục để... thanh tao kiếp người

Mải mê học khóc cho... cười
Quên hờ hững để cùng người đam mê...

Có cánh chuồn nào trên vai em không?

Thành phố nhỏ yên tĩnh và xinh đẹp, hai người yêu đắm say, mỗi bình minh đều đến bờ biển ngắm mặt trời mọc, và mỗi chiều đi tiễn bóng tà dương ở bãi cát. Dường như những ai đã gặp đôi tình nhân đều nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ.

Một ngày, sau vụ đâm xe, cô gái trọng thương im lìm nằm lại trên chiếc giường bệnh viện, mấy ngày đêm không tỉnh lại.

Buổi sáng, chàng trai ngồi bên giường tuyệt vọng gọi tên người yêu đang vô tri vô giác; đêm xuống, chàng trai tới quỳ trong giáo đường nhỏ của thành phố, ngước lên thượng đế cầu xin, mắt không còn lệ để khóc than.

Một tháng trôi qua, người con gái vẫn im lìm, người con trai đã tan nát trái tim từ lâu, nhưng anh vẫn cố gắng và cầu xin hy vọng. Cũng có một ngày, thượng đế động lòng.

Thượng đế cho chàng trai đang gắng gượng một cơ hội. Ngài hỏi: "Con có bằng lòng dùng sinh mệnh của con để đánh đổi không?" Chàng trai không chần chừ vội đáp: "Con bằng lòng"

Thượng đế nói: "Ta có thể cho người con yêu tỉnh dậy, nhưng con phải đánh đổi ba năm hoá chuồn chuồn, con bằng lòng không?" Không chần chừ chàng trai vội đáp: "Con bằng lòng"

Buổi sáng, cánh chuồn rời Thượng đế bay vội vã tới bệnh viện, như mọi buổi sáng. Và cô gái đã tỉnh dậy!

Chuồn chuồn không phải người, chuồn chuồn không nghe thấy người yêu đang nói gì với vị bác sĩ đứng bên giường.

Khi người con gái rời bệnh viện, cô rất buồn bã. Cô gái đi khắp nơi hỏi về người cô yêu, không ai biết anh ấy đã bỏ đi đâu.

Cô ấy đi tìm rất lâu, khi cánh chuồn kia không bao giờ rời cô, luôn bay lượn bên người yêu, chỉ có điều chuồn chuồn không phải là người, chuồn chuồn không biết nói. Và cánh chuồn là người yêu ở trước mắt người yêu nhưng không được nhận ra.

Mùa hạ đã trôi qua, mùa thu, gió lạnh thổi những chiếc lá cây lìa cành, cánh chuồn không thể không ra đi. Vì thế cánh rơi cuối cùng của chuồn chuồn là trên vai người con gái.

Tôi muốn dùng đôi cánh mỏng manh vuốt ve khuôn mặt em, muốn dùng môi khô hôn lên trán em, nhưng thân xác quá nhẹ mỏng của chuồn chuồn cuối cùng vẫn không bị người con gái nhận ra.

Chớp mắt, mùa xuân đã tới, cánh chuồn cuống cuồng bay trở lại thành phố tìm người yêu. Nhưng dáng dấp thân quen của cô đã tựa vào bên một người con trai mạnh mẽ khôi ngô, cánh chuồn đau đớn rơi xuống, rất nhanh từ lưng chừng trời.

Ai cũng biết sau tai nạn người con gái bệnh nghiêm trọng thế nào, chàng bác sĩ tốt và đáng yêu ra sao, tình yêu của họ đến tự nhiên như thế nào, và ai cũng biết người con gái đã vui trở lại như những ngày xưa.

Cánh chuồn chuồn đau tới thấu tâm can, những ngày sau, chuồn chuồn vẫn nhìn thấy chàng bác sĩ kia dắt người con gái mình yêu ra bể xem mặt trời lên, chiều xuống đến bờ biển xem tà dương, và cánh chuồn chỉ có thể thỉnh thoảng tới đậu trên vai người yêu, chuồn chuồn không thể làm gì hơn.

Những thủ thỉ đắm say, những tiếng cười hạnh phúc của người con gái làm chuồn chuồn ngạt thở.

Mùa hạ thứ ba, chuồn chuồn đã không còn thường đến thăm người con gái chàng yêu nữa. Vì trên vai cô ấy luôn là tay chàng bác sĩ ôm chặt, trên gương mặt cô là cái hôn tha thiết của anh ta, người con gái không có thời gian để tâm đến một cánh chuồn đau thương, cũng không còn thời gian để ngoái về quá khứ.

Ba năm của Thượng đế sắp chấm dứt. Trong ngày cuối, người yêu ngày xưa của chuồn chuồn bước đến trong lễ thành hôn với chàng bác sĩ.

Cánh chuồn chuồn lặng lẽ bay vào trong nhà thờ, đậu lên vai người mà anh yêu, chàng biết người con gái anh yêu đang quỳ trước Thượng đế và nói : "Con bằng lòng!". Chàng thấy người bác sĩ *****g chiếc nhẫn vào tay người con gái. Họ hôn nhau say đắm ngọt ngào. Chuồn chuồn để rơi xuống đất một hạt lệ đau đớn.

Thượng đế hỏi: "Con đã hối hận rồi sao?" Chuồn chuồn gạt hạt lệ nói: "Con không!"

Thượng đế hài lòng nói: "Nếu vậy, từ ngày mai con có thể trở thành người được rồi!"

Chuồn chuồn soi vào hạt nước mắt nhỏ, chàng lắc đầu đáp: " Hãy để con cứ làm chuồn chuồn suốt đời..."

Trang Hạ

Dại khờ

Người ta khổ vì thương không phải cách,
Yêu sai duyên và mến chẳng nhằm người
Có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi
Người ta khổ vì xin không phải chỗ.

Ðường êm quá ai đi mà nhớ ngó
Ðến khi hay, gai nhọn đã vào xương
Vì thả lòng không kiềm chế dây cương,
Người ta khổ vì lui không được nữa.

Những mắt cạn cũng cho rằng sâu chứa;
Những tim không mà tưởng tượng tràn đầy.
Muôn nghìn đời tìm cớ dõi sương mây
Dấn thân mãi đến kiếm trời dưới đất.

Người ta khổ vì cố chen ngõ chật,
Cửa đóng bưng nên càng quyết xông vào.
Rồi bị thương người ta giữ gươm dao,
Không muốn chữa, không chịu lành thú độc.

Xuân Diệu

Một hôm

Một hôm tóc biết ngồi yên
Để cho anh gối mặt lên nồng nàn

Một hôm mắt biếc nằm ngoan
Để lòng anh đậu xuống hàng mi thơm

Một hôm cổ biết ngửa tròn
Cho anh thở xuống chút hồn thi nhân

Một hôm môi biết bổng trầm
Cho môi anh được lặng thầm ngân theo

Một hôm tim nhịp không đều
Là hôm đôi đứa định leo lên trời

... Nhiều hôm nhớ một hôm thôi
Thấy em có có giữa đời không không...

Friday 24 July 2009

Cha oi, con yêu cha!

Nếu mồ côi Cha ăn cơm với cá
Nếu mồ côi Mẹ lót lá mà nằm
Nhưng xin đừng lừa dối lương tâm
Cha là một trường đời học hỏi

Nếu mất Cha con trở thành trơ trọi
Mẹ chỉ thương chớ không thể dắt dìu
Cha là người chỉ dẫn con mọi điều
Bằng hành động bằng tấm gương cuộc sống

Cha nghiêm khắc nhưng tình Cha thật rộng
Lo cho con bằng những việc âm thầm
Yêu mến con nhưng vẫn phải lặng câm
Sợ con sẽ xem thường lòng kính nể

Nếu xem thường trong vấn đề quan hệ
Con dễ thành thuyền lạc hướng xa xôi
Tánh rời Cha con sẽ bị nổi trôi
Sẽ gặp phải nhiều hối hận

Không thương con sao đời Cha lận đận
Tuổi mau già tóc sớm điểm tuyết rơi
Luôn lo lắng nên thiếu những nụ cười
Quên cả khóc khi gặp điều đau đớn

Từ thuở nhỏ, cho đến khi khôn lớn
Được bao lâu Cha ôm ấp trong tay
Nên con tưởng tình Cha vẫn nhạt phai
Sự thiệt thòi của Cha là chỗ đó

Ngay từ lúc con còn bé nhỏ
Mẹ đã dành tất cả sự thuơng yêu
Gần gũi chăm lo, săn sóc sớm chiều
Cha chỉ được nhìn con mà yêu mến

Còn một điều mà không ai nghĩ đến
Cha là thầy là người bạn đáng tin
Không bao giờ từ chối với con mình
Cho rất nhiều hơn là con mong muốn

Hiểu biết con từ cành tới cuống
Nhưng giả vờ để con khỏi ngại ngùng
Lo cho con đến mức độ cuối cùng
Để tha thứ những điều con thiếu sót

Cha không có những lời dịu ngọt
Nhưng Cha có nhiều thương cảm lặng im
Nếu trong Cha không có một trái tim
Con đã chẳng có nụ cười sung sướng

Đối với con Cha luôn luôn kỹ lưỡng
Rất ít khi con nghe được tiếng khen
Sự kín đáo đã trở thành thói quen
Vui vì con Cha chỉ vui im lặng

Khóc vì con Cha khóc thầm cay đắng
Làm sao con thấy được nước mắt rơi
Cha thương con trong suốt cả cuộc đời
Nhưng con nghĩ thương Cha thì rất ít

Wednesday 22 July 2009

Chuyện tình của biển

Biển có từ đâu? Người thì bảo trái đất sinh ra vốn có biển. Khoa học lại chứng minh biển có từ hàng ngàn năm trước. Còn chúng ta, những người yêu sự lãng mạn sẽ khám phá biển từ câu chuyện con ốc nhỏ mang linh hồn của biển. Chuyện kể rằng …
Ngày xưa trên mặt đất chưa có biển xanh. Thần tình yêu bấy giờ là người duy nhất cai quản cõi đời này. Thần tặng cho tâm hồn của mỗi con người thứ quý giá nhất đó là viên ngọc tình yêu. Khi con người đánh rơi viên ngọc của mình nó sẽ tan thành trăm nghìn mảnh và mỗi mảnh hóa thành một giọt nước mắt mang hương vị của những nỗi đau. Chúng không mất đi mà được thần tình yêu giữ lại để làm nên những viên ngọc khác. Biển từ đó mà ra đời.
Thuở ấy biển chỉ có một mình, tình yêu lại càng làm cho con người đớn đau, biển lại càng thêm mênh mông, càng thêm cô quạnh. Lúc đó trên mặt đất đầy những dấu chân của tình yêu, người ta thấy một con ốc nhỏ bé và lạc lõng. Con ốc tội nghiệp, loay hoay không tìm được cho mình một lối đi, chỉ biết rút sâu trong chiếc vỏ. Thần tình yêu không còn viên ngọc nào để cho nó, thế là người đưa nó về với biển. Biển từ đó bỗng trở nên xanh biếc, không phải vì phép nhiệm mầu nào của thần tình yêu, chỉ vì biển đã thôi một mình. Ngày ngày có con ốc nhỏ bên cạnh nghe biển hát.
Một đêm buồn, biển nói với con ốc nhỏ rằng biển chẳng có gì cho riêng mình cả. Nước mắt của con người, tình yêu của con người làm nên biển, còn biển thì không có tình yêu. Biển chỉ có tiếng hát, chỉ có linh hồn nhưng tiếng hát ấy người ta chỉ nghe một khoảnh khắc nào đó trong đời rồi quên. Và linh hồn ấy biển có nhờ gió mang đi giữ hộ nhưng gió mãi vui nên đã đánh rơi đâu đó giữa đất trời này rồi. Thế nên biển cảm thấy mình vô nghĩa quá.
Con ốc nhỏ nghe câu chuyện của biển, nó thương lắm. Rồi một ngày kia biển gọi mãi, gọi mãi mà không thấy con ốc nhỏ trả lời. Thần tình yêu bảo con ốc nhỏ đã ra đi. Biển ngỡ ngàng, con sóng ngày ngày tràn về rồi lại ra đi như chờ mong một điều gì. Biển buồn lắm, nhưng rồi biển cũng nguôi quên.
Câu chuyện có lẽ mất hút vào hư vô hay tan biến đi như những bọt biển nếu không có một ngày. Một ngày, ở một nơi rất xa biển, có một cô bé nhặt được chiếc vỏ ốc nằm lẻ loi. Tình cờ cô bé áp chiếc vỏ ốc vào tai, và chao ôi, từ trong ấy có những âm thanh da diết vọng về. “Sao trong chiếc vỏ ốc này lại có tiếng hát của biển hả thần tình yêu?”, cô bé tìm gặp và tò mò hỏi người. Thần tình yêu kể cho cô bé nghe câu chuyện về con ốc nhỏ. Ngày ấy con ốc nhỏ đã thỉnh cầu với người rằng hãy cho biển được giữ lại tiếng hát. Người bảo đó là điều không thể, trừ phi … Vậy là con ốc nhỏ từ bỏ linh hồn của mình để được giữ linh hồn của biển. Nó phải ra đi thật xa, và biển mãi mãi không bao giờ biết được. Con ốc nhỏ đã khóc thật nhiều, nước mắt của nó cũng không được trở về bên biển, nhưng nó biết giờ đây biển đã có linh hồn, và rồi biển cũng sẽ có tình yêu.
Chuyện rằng con ốc nhỏ vẫn ngàn năm mang theo linh hồn của biển.

Monday 20 July 2009

Một nhúm muối

Một lần khi chàng trai than phiền về việc mình học mãi mà không tiến bộ, người thầy im lặng lắng nghe rồi đưa cho anh một thìa muối thật đầy và một cốc nước nhỏ.
- Con cho thìa muối này vào cốc nước và uống thử đi.
Lập tức chàng trai làm theo rồi uống thử.
- Cốc nước mặn chát. Chàng trai trả lời.
Người thầy lại dẫn anh ra một hồ nước gần đó và đổ một thìa muối đầy xuống nước. Bây giờ con hãy nếm thử nước trong hồ đi.
- Nước trong hồ vẫn vậy thôi, thưa thầy. Nó chẳng hề mặn lên chút nào. Chàng trai nói khi múc một ít nước dưới hồ và nếm thử.

Người thầy chậm rãi nói: "Con của ta, ai cũng có lúc gặp khó khăn trong cuộc sống. Và những khó khăn đó giống như thìa muối này đi. Mỗi người sẽ hoà tan nó theo một cách khác nhau. Những người có tâm hồn rộng mở giống như một hồ nước thì nỗi buồn không làm họ mất đi niềm vui và sự yêu đời. Nhưng với những người tâm hồn chỉ nhỏ như một cốc nước họ sẽ tự biến cuộc sống của mình trở thành đắng chát và chẳng bao giờ học được điều gì có ích".

Đừng là một ly nước. Hãy trở thành một cái hồ.