Saturday 8 August 2009

Hai thiên thần du ngoạn

Hai thiên thần đi chu du duới hình dạng của những người nghèo khó dừng chân ở một ngôi nhà khá giả. Hai thiên thần xin gia đình kia cho ở lại nhờ qua đêm nhưng gia đình đó rất khiếm nhã, tỏ vẻ khó chịu và bảo hai thiên thần vào nhà kho mà ở. Khi hai thiên thần dọn dẹp chỗ ngủ trên sàn lạnh, thiên thần lớn tuổi hơn trông thấy một lỗ trên sàn nhà và ra tay sửa lại nó. Thiên thần nhỏ hơn hỏi tại sao, thiên thần lớn trả lời : Mọi việc không phải luôn luôn như chúng ta thấy !

Đêm hôm sau, hai thiên thần lại dừng chân ở một gia đình nghèo và xin ở lại qua đêm. Hai vợ chồng bác nông dân túng thiếu về tài sản nhưng có thừa lòng hiếu khách nên đã mời hai thiên thần bữa ăn đạm bạc và mời họ ngủ trên giường.

Sáng sớm hôm sau, hai thiên thần thấy hai vợ chồng bác nông dân buồn rười rượi. Con bò duy nhất cung cấp sữa cho gia đình họ đã chết. Thiên thần nhỏ tuổi hết sức sửng sốt về việc đó và kết tội : "Gia đình thứ nhất rất giàu có thì người lại giúp họ. Gia đình này nghèo khó và hiếu khách thì ngài lại bắt con bò của họ phải chết".

"Mọi việc không phải luôn như chúng ta thấy" - Thiên thần lớn chỉ nói vậy.

Khi hai thiên thần lại tiếp tục lên đuờng, thiên thần lớn mới nói : "Khi chúng ta ở trong nhà kho của gia đình giàu có, ta để ý thấy có một kho vàng dưới cái lỗ ở nền nhà kho, nhưng chủ nhà lại thô lỗ và keo kiệt nên ta hàn cái lỗ đó lại, họ sẽ không bao giờ tìm đuợc vàng. Còn tối qua khi chúng ta đang ngủ trên giường nhà bác nông dân nghèo, thần chết đã tới và nói phải đem vợ bác nông dân đi. Ta đã đua con bò của nhà bác nông dân ra thay thế, và may mắn là thần chết đã chấp nhận con bò. Mọi thứ không phải luôn như chúng ta thấy !"

Lời bình: Thế đấy, mọi chuyện nếu như nghe bằng tai và thấy bằng mắt chưa hẳn đã là sự thật. Hãy lắng nghe và nhìn bằng trái tim và lý trí, như thế mới rõ được sự thật là thế nào.

Những trang giấy trắng

Một buổi chiều muộn, khi những ánh hoàng hôn cuối cùng vừa tắt, trên bờ biển vắng, một cô gái trẻ một mình dạo bước trên cát với đôi bàn chân không. Cô dừng bước, quay nhìn đằng sau với ý muốn xem lại những dấu chân mình đã để lại trên cát. Nhưng không có gì, sóng đã xóa sạch. Cô định đi tiếp, song vừa quay lại cô đã phải giật mình hoảng hốt vì hình ảnh trước mặt: bên một đống lửa đang cháy, một bà già ngồi cuộn mình trong chiếc mền, chậm rãi lật từng trang một cuốn sách.

Cô gái cố trấn tĩnh, tiến lại gần bà lão và hỏi: "Bà từ đâu tới? Chỉ mới đây thôi, cháu không hề thấy bà? Bà làm cách nào mà đã nhóm được đống lửa này một cách nhanh chóng như vậy?". Với giọng nói chậm rãi và rõ ràng, bà lão đáp, không nhằm vào câu hỏi của cô gái: "Hãy ngồi xuống đây với ta, con gái. Ta có cái này cho con xem".

Cô gái ngồi xuống bên đống lửa, đón nhận cuốn sách từ tay bà lão thần bí. Cô tò mò lật giở cuốn sách và vô cùng sửng sốt khi đọc thấy những dòng chữ viết về cuộc đời mình, về tất cả những gì diễn ra với cô từ khi mới sinh ra cho đến lúc này. Cô đã đọc hết trang sách viết về cuộc gặp gỡ kỳ lạ giữa mình và bà lão bên đống lửa trên bãi biển vắng này. Lật sang trang tiếp theo, nhưng nó là trang giấy trắng. Cô vội vã tìm kiếm ở những trang còn lại, nhưng cũng không có một chữ nào, chúng hoàn toàn là những trang giấy trắng. Vô cùng hoang mang, với ánh mắt cầu cứu, cô nhìn bà lão:

- Điều này có nghĩa là cuộc đời cháu sẽ kết thúc tại đây, ngay lúc này?

- Không, con gái. Nó có nghĩa là từ đêm nay, cuộc sống của con mới bắt đầu.

Trong chốc lát, bà lão cầm lại cuốn sách, bắt đầu xé từng trang, từ trang đầu tiên với những dòng chữ về cuộc đời cô gái từ khi mới được sinh ra, đưa chúng về phía ngọn lửa, để cho lửa liếm cho đến lúc thành than. Bà lão đốt cho đến hết những trang giấy có chữ mà cô đã đọc. Xong xuôi, bà đưa cho cô gái phần còn lại của cuốn sách, toàn bộ là những trang giấy trắng:

- Con xem, sóng đã xóa hết dấu chân của con trên cát. Quá khứ của con không bao giờ trở lại, không bao giờ. Chỉ có hiện tại mới là thực tế. Mỗi khoảnh khắc hiện tại đều là một sự bắt đầu của cuộc đời con và chính là cuộc sống mà con cần nắm giữ. Không có sự trở lại lần thứ hai, mỗi giây phút hiện tại. Quan trọng hơn tất cả, mỗi ngày mới đều mang đến cho con một cơ hội để yêu, để sống và cơ hội đó không bao giờ trở lại lần thứ hai. Tương lai của con, con được tự do lựa chọn theo ước mơ của chính con. Và trên những trang giấy còn trắng này, chính con là người viết tiếp những dòng chữ về cuộc đời con.

Rồi, cũng đột ngột như khi xuất hiện, bà lão cùng đống lửa biến mất trong bóng đêm...

Cuộc đời của bạn và của tôi cũng giống như cô gái trẻ nọ và tất cả mọi người - quá khứ là những gì chúng ta đã viết trên cát, sóng sẽ xóa đi tất cả; tương lai là những gì chính ta sẽ viết trên những trang giấy trắng, từ hôm nay, ngay giờ phút hiện tại này. Viết gì đây, cho cuộc đời của chính mình…

Sao nến của con bị tắt ?

Một người đàn ông có một cô con gái nhỏ. Tất cả tình yêu thương của mình ông ấy đều dành cho con. Ông ấy sống vì con và đứa con gái duy nhất chính là cuộc sống của ông ấy.

Khi cô bé bị bệnh, một căn bệnh nan y, ông ấy đã đi tìm, ở tất cả những nơi mà ông biết, những bác sĩ tốt nhất để nhờ chữa bệnh cho con. Nhưng tiếc thay, những cố gắng bằng tất cả sức lực và tình yêu thương của ông không được đền đáp, cô bé đã không thể qua khỏi. Mất con, người cha hoàn toàn suy sụp. Ông trở thành một kẻ ẩn dật, tự nhốt mình trong nhà, xa lánh tất cả bạn bè và người thân, khước từ mọi cố gắng động viên an ủi ông của họ. Cho đến một đêm, ông đã có một giấc mơ...

Ông thấy mình ở trên Thiên đường, được tận mắt chứng kiến một cuộc hội ngộ của các thiên thần nhỏ. Mỗi thiên thần nhỏ, trong bộ áo choàng màu trắng, cầm trên tay một ngọn nến được đốt cháy, diễu hành thành hàng và ông thấy họ cứ đi tới đi tới, dường như là vô tận. Ông chăm chú vào một thiên thần nhỏ khi thấy ngọn nến trên tay cô ấy không sáng. Rồi ông kinh ngạc nhận ra đó chính là đứa con gái nhỏ của ông. Vội vã đi về phía cô bé, trong khi đám rước vẫn tiếp tục đi tới, ông đã ôm được con gái trong tay, vuốt ve thân hình mỏng mảnh của cô bé và hỏi: "Tại sao vậy, con gái yêu, tại sao ngọn nến của con lại không sáng?". "Thưa cha, chúng thường xuyên được châm lại lửa, nhưng rồi lại bị nước mắt của cha dập tắt".

Người cha tỉnh giấc. Nhưng ông nhớ như in những gì đã diễn ra trong giấc mơ, và ông hiểu ông cần làm gì. Từ giờ phút đó, ông không còn là một kẻ ẩn dật nữa. Ông hòa mình trong cuộc sống giữa mọi người một cách vui vẻ, bên những người bạn xưa và những người họ hàng thân thích. Ông không muốn ánh lửa ngọn nến trên tay đứa con gái yêu thương của mình - một thiên thần bé nhỏ nơi Thiên đường - lại bị tắt vì nước mắt của ông nữa.

Tình yêu không bao giờ mất đi, kể cả khi bị chia ly bởi sự sống và cái chết. Những vui, buồn, việc hay, điều dở của một người sẽ luôn là một phần tác động đến người mà họ yêu thương, cho dù người đó không còn tồn tại trên trái đất này...