Wednesday 29 July 2009

Chong chóng và gió

gió nhẹ, chong chóng quay. . .
" Cậu lúc nào cũng quay mãi thế à? " Chợt gió hỏi chong chóng.
" ừ, có lẽ vậy!! " chong chóng đáp. " Vì cậu thổi nên tớ phải quay! "
" Vì tớ sao?? " gió ngạc nhiên.
" Vì cậu. Vì cậu mà tớ quay, cũng vì cậu mà tớ sống. " chong chóng trả lời. " Nếu tớ không quay thì tớ là một cái chong chóng chết!! "
" Nếu. . . nếu có một ngày. . . tớ không ở bên cậu nữa. . . " gió ngập ngừng.
" Tớ không biết. Trên đời này có vô vàn ngọn gió và vô vàn chong chóng. Bình thường thì chong chóng cần gió. gió như là nguồn sống của chong chóng. chong chóng thiếu gió, chong chóng không còn sức sống nhưng gió thiếu chong chóng thì gió vẫn vậy. " chong chóng nhẹ nhàng trả lời gió.
" ừhm. Có lẽ!! " gió đáp, với tất cả sự thờ ơ.
chong chóng hiểu hết tất cả. Rằng một ngày kia, gió sẽ chán chong chóng. Rằng chong chóng sẽ già đi theo thời gian nhưng gió thì không. Rằng ngày đó đã sắp đến rồi. chong chóng thở dài. chong chóng sắp già mất rồi. Hai ngày, chong chóng không được gặp gió. Có lẽ là chong chóng nhớ gió. Rồi. . . Trời gió lên, chong chóng quay. . . gió đến rồi!! gió vẫn thế, vẫn thờ ơ và vô tình. Chong chong nhìn gió, không tin vào mắt mình. gió, là gió. . . Nhưng đáp trả lại sự nhiệt tình của chong chóng chỉ là một làn gió nhẹ, đủ để chong chóng rung động.
" Tớ phải đi! " Đột ngột gió lên tiếng.
" Cậu phải đi à?? Cậu đi đâu!?? " chong chóng hỏi, trong hoảng loạn.
" Xa lắm, họ rủ tớ đi, các cơn gió khác!! Chúng tớ phải đi, vì sắp đến mùa khô rồi!! "
" Thật sao?? " Điều chong chóng lo sợ cuối cùng cũng tới. " Cậu có về không!!? "
" Thế cậu có đợi không? " gió hỏi lại.
" Tớ đợi. Chỉ cần cậu nói có về là tớ tin cậu có về!! " chong chóng lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng có niềm tin tuyệt đối vào người khác.
" ừh. Nếu cậu đợi thì tớ sẽ về!! " gió đáp.
" Cậu sẽ về thật chứ?? Khi nào thì cậu về?? "
" Nhanh thôi, khoảng năm mười ngày gì đó!! " gió trả lời. " Tin tớ nhé!? "
" Tớ tin cậu, cậu đi đi!! Tớ sẽ chờ!! Cậu sẽ về, sẽ mang cho tớ bông hoa màu tím chứ?? " chong chóng nói, lòng lại nhen lên niềm hy vọng.
" Chắc chắn!! Hoa màu tím nhé!! " gió khẽ cười.
chong chóng không nói gì cả, chỉ biết lặng nhìn gió đi.
Rồi gió đi. chong chóng ở lại và chờ đợi. Chờ mỏi mòn. Một ngày, hai ngày. Một tuần, hai tuần. Rồi một tháng, hai tháng. gió vẫn không về. chong chóng vẫn đợi. chong chóng tin gió. Tin vào lời hứa của gió. Năm đó, khô hạn, nắng nóng. Trời lặng không chút gió. Mọi người đã đi đến vùng khác. Riêng chong chóng vẫn ở mãi nơi này. chong chóng sợ nếu mình đi thì khi gió quay về sẽ không gặp. chong chóng sợ không gặp được gió.
Cậu ấy sẽ về!! Cậu ấy hứa rồi mà!! Cậu ấy bảo nếu mình đợi thì cậu ấy sẽ về!!
Mình phải tin vào cậu ấy!! Cậu ấy không lừa mình!! Cậu ấy không nói dối!!
Phải tin, ai nói gì mình mặc kệ!! Cậu ấy sẽ về!! Phải tin tưởng!! Phải tin. . .
Cứ thế, chong chóng đã đợi hơn mười năm!! chong chóng vẫn cứ tin, chong chóng vẫn cứ đợi, chong chóng vẫn cứ hy vọng!! Màu vàng cam ngày xưa, giờ chỉ là một màu bàn bạc, màu của thời gian, màu của sự chờ đợi. Nhưng chong chóng vẫn đợi!!
Rồi một ngày kia. Đã có người phát hiện ra chong chóng. Là một cơn gió. Trời gió lên, chong chóng quay. . . gió!? chong chóng quay, chong chóng lại tràn đầy sức sống nhưng. . . đó không phải là gió, chỉ là hơi từ miệng một cô bé. " gió ở đâu?? " chong chóng tự hỏi. Có lẽ gió đã quên chong chóng rồi, có lẽ bây giờ gió đang ở bên một chong chóng nào khác. Có lẽ là thế. Nhưng. . . gió đã hứa là sẽ về với chong chóng rồi kia mà. Cô bé vẫn đang thổi. chong chóng quay nhưng chong chóng không hạnh phúc. Đây không phải là gió của chong chóng. Đây không phải là cơn gió mà chong chóng đã chờ đợi suốt mười năm. gió của chong chóng khác, gió của chong chóng tuy vô tình nhưng khi làm chong chóng quay lại có cảm giác khác. Không, không phải!! Không phải gió của chong chóng. chong chóng không muốn quay vì cô bé. chong chóng chỉ muốn quay vì gió thôi. Nhưng cô bé cuối cùng cũng vứt bỏ chong chóng như cơn gió kia đã từng làm hồi mười năm trước.
chong chóng lại trơ trọi một mình. Lại tiếp tục héo hon vì chờ đợi. Lại tiếp tục hy vọng vài lời hứa của gió. Mười năm rồi. chong chóng cứ thế chờ đợi trong vô vọng. chong chóng chỉ mong gặp được gió, dù chỉ một lần thôi cũng được. Gặp để lòng chong chóng thôi day dứt. Ngày ấy chong chóng không dám nói. chong chóng sợ. . .
gió à!! Cậu về đi!! Tớ vẫn đang chờ cậu!! Vẫn đang chờ!!
Tớ nhớ cậu lắm!! Cậu đang định bỏ rơi tớ đấy à??
Đừng làm vậy nhé!! Bỏ rơi người khác là không tốt đâu!!
Liệu có ai hiểu tại sao gió lại bỏ chong chóng?? gió sợ, sợ tính cách ương bướng, thích cái mới của mình làm chong chóng tổn thương. Nhưng gió làm vậy đã để chong chóng tổn thương nặng nề hơn. gió đã làm chong chóng phí hoài cả đời mình để chờ đợi. gió ác lắm!! chong chóng vẫn tin gió, chong chóng không trách gió, chong chóng có một niềm tin mãnh liệt.
gió có vị gì nhỉ?? Không ai biết.
gió có màu gì nhỉ?? Không ai biết.
gió có mùi gì nhỉ?? Không ai biết.
Nhưng chong chóng biết. gió có vị mặn của nước mắt chong chóng. gió có màu bạc của thời gian và sự chờ đợi. gió có mùi máu đang rỉ ra từ trái tim chong chóng.
chong chóng không dám thừa nhận mình đã yêu gió. Nhưng đó vẫn là sự thật. chong chóng yêu gió. chong chóng chờ gió là để nói ra điều này để thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Mục tiêu của chong chóng chỉ có vậy. chong chóng không dám mơ đến gió. chong chóng không cần gió yêu chong chóng. chong chóng chỉ cần gió về thôi. Liệu chong chóng có đòi hỏi cao quá không?? Mười năm sống trong hy vọng, mười năm con vịt cứ nghĩ mình là thiên nga, mười năm ảo tưởng, mười năm sống như người mộng du đã làm chong chóng không còn chút sức lực nào nữa. Chong chong không chịu nổi cái cảm giác ngột ngạt này nữa rồi.
Không!! Mình phải sống, mình phải đợi!! gió sẽ về!! Sẽ về mà!!
Đã hứa!! gió không nuốt lời đâu!!
Nghe này chong chóng!! Yêu thương là tin tưởng!!
chong chóng yêu gió thì chong chóng phải tin gió chứ!!
gió sẽ trở lại!! Chút nữa thôi!! Cố lên nào chong chóng!!
Trời gió lên, chong chóng quay. . .
gió, là gió!! Là cơn gió đó!! gió về rồi!! chong chóng lại quay, chong chóng hạnh phúc!!
" Dối trá!! Cậu bảo chỉ năm mười ngày!! " chong chóng nghẹn ngào.
" Xin lỗi, tớ. . . "
" Đừng xin lỗi!! " chong chóng hét lên. " Tớ không tha thứ cho cậu đâu!! Bây giờ và mãi mãi!! "
" Nghe tớ giải thích, chong chóng!! Chấp nhận lời xin lỗi của tớ đi!! Tớ thực sự muốn quay lại với cậu nhưng sức khỏe của tớ không cho phép!! Tớ không thể đi đoạn đường xa như vậy để về với cậu được, gần 400 km!! Tớ cũng nhớ cậu lắm!! Tớ. . . tớ cần cậu chấp nhận lời xin lỗi này!! "
" Cậu bỏ tớ hơn mười năm, rồi bay giờ trở về xin lỗi là xong hết sao?? "
" Tớ đã thực hiện lời hứa với cậu rồi mà!! " gió yếu ớt đáp.
" Lời hứa!? Thế cậu có nhớ cậu hứa gì không?? "
" Tớ không còn nhiều thời gian nữa!! Tớ không biết có thể tìm cho cậu bông hoa màu tím không!! Tớ sẽ cố!! Nhưng sợ không kịp!! Tớ sắp chết rồi!! " gió nói, nhẹ nhàng như tuyết rơi.
Hả?? Cái gì?? Không còn nhiều thời gian nữa!? Sợ không kịp!? Sắp chết??
chong chóng không tin!! Không phải!! Sao gió có thể chết được!?
" Cậu . . . mà chết thì tớ phải làm sao!? "
" Xin lỗi, tớ thực sự không muốn bỏ lại cậu một mình trên cuộc đời này!! Nhưng. . . " gió nói mà cố không để giọng mình khác đi.
" Cậu mà bỏ rơi tớ là không bao giờ tớ tha thứ cho cậu đâu!! " chong chóng hét, giọng lạc đi. " Tớ yêu cậu!! "
" Trước đây tớ luôn phân vân liệu cậu có yêu tớ không!! Bây giờ thì tớ xác định được rồi!! Tớ về không uổng phí!! Bông hoa màu tím, tớ sẽ tìm, chờ nhé!! "
" Không!!! Tớ không để cậu đi đâu!! Tớ sợ lắm!! Cậu đừng để tớ lại một mình, tớ sợ lắm!! " chong chóng nói trong nước mắt.
" Tớ không bỏ cậu đâu!! Tớ đã về rồi kia mà!! Một chút thôi!! Về ngay!! " gió khẽ hôn lên chong chóng. Rồi lại đi. Rồi lại bỏ chong chóng.
Chỉ còn lại một mình chong chóng. chong chóng không thể giữ chân được gió. gió quen tự do rồi.
Cơn gió không dừng chân nơi đây. . .
Xin lỗi cậu nhiều lắm. chong chóng!!! Tớ không muốn cậu đau khổ vì tớ!!
Trên đời này còn nhiều cơn gió nữa mà!! Đâu phải chỉ có tớ là gió!!
Đừng khóc, thấy cậu khóc tớ đau lòng lắm!! Cậu đừng khóc!!
Đừng vì tớ mà đau khổ, đừng vì tớ mà làm bất kì chuyện gì dại dột!!
Tớ không muốn cậu thấy tớ chết!!
Tớ sẽ chịu đau khổ một mình!! Tớ sẽ không để cậu tổn thương lần nữa đâu!!'
Xin lỗi cậu, vì tất cả những gì tớ có lỗi!!
chong chóng lặng nhìn gió!!
Cậu về để làm gì?? Cậu ác lắm!! Cậu làm vậy sao tớ vui được!?
Thà cậu nói cậu ghét tớ, thà cậu nói cậu đã có chong chóng khác!!
Thà là vậy!! Có lẽ tớ dễ chịu hơn bây giờ!!
Chứ bây giờ lòng tớ đau lắm cậu biết không??
Một câu nói dối như ngày xưa để tớ tiếp tục sống vui vẻ đối với cậu khó lắm sao??
Chỉ là một câu nói để tớ yên lòng thôi mà!! Không được sao...

Tình yêu là cốc nước trắng

Một chàng trai đưa cô bạn gái thân vào quán uống nước. Sau khi người phục vụ đặt hai cốc nước trắng lên bàn và đợi thì cô gái chợt đặt ra một câu hỏi:
- Đố bạn Tình yêu là gì…
Chàng trai mỉm cười quay sang cô phục vụ và nói:
- Chị cho em một ấm trà, một cốc cà phê đen, một cốc cà phê sữa, một ly rượu vang và một ly champagne.
Sau khi mọi thứ đã được mang ra, chàng trai lấy ấm trà và uống chén đầu tiên. Anh ta nói:
- Tình yêu như ấm trà này. Khi ta uống nước đầu sẽ rất đậm đà, nước thứ hai sẽ dìu dịu thanh thanh. Còn nước thứ ba thì sao…
Tình yêu không như ấm trà bởi sau nước thứ ba ấm trà sẽ không còn hương vị ban đầu.
Anh ta lại nhấp một ngụm cà phê đen và nói:
- Tình yêu mang hương vị của cốc cà phê này. Lúc đầu có thể phải trải qua vị đắng nhưng dần dần vị ngọt và thơm sẽ ngấm dần vào mỗi người.
- Nhưng tình yêu không như cốc cà phê sữa. Uống cà phê sữa ta sẽ cảm thấy ngay vị ngọt, vị ngọt của nó đến rất nhanh và đi rất nhanh. Còn tình yêu không như vậy.
Dứt lời anh ta đổ cốc cà phê ấy đi và nói:
- Tình yêu như ly rượu này, nó thật nồng nàn, ấm áp và êm đềm.
Anh ta lại uống ly champagne.
- Không! Tình yêu không thể là thứ nước khai vị chua loét này được.
Chàng trai lo lắng vì không tìm được câu trả lời. Bất chợt anh ta nhìn thấy cốc nước trắng trên bàn. Anh ta reo lên.
- Đúng rồi, hãy nhìn cốc nước kia, nó thật tinh khiết và giản dị. Rượu, cà phê và trà cũng phải bắt nguồn từ nước. Tình yêu cũng như vậy, cái nồng nàn, ngọt ngào, êm đềm và cay đắng cũng phải xuất phát từ lòng chân thành và những điều giản dị nhất. Bạn ạ !
Cô gái ngồi im, đôi mắt mở to. Và rồi cô từ từ nhấc ly nước lên và từ từ đặt vào tay chàng trai. Chàng trai đã hiểu rằng, anh ta đã có một câu trả lời đúng…

(sưu tầm)

Bát canh nước trong rau biếc

Anh mở cửa rồi nhìn sang phòng khách, không thấy chị ở đó. Anh mỉm cười, đi vào bếp, quả nhiên chị đang đảo cơm trong nồi. Anh ngửi thấy mùi cơm thơm, rất thơm. Điều lạ là ở nơi khác, hầu như anh chưa ngửi thấy mùi cơm thơm như thế bao giờ.
Anh rửa tay, ngồi vào bàn ăn. Chị bưng lên hai đĩa nhỏ có hoa xanh, một đĩa đựng mười mấy con ốc hạt mít, một đĩa đựng rau non mỡ, trong trong. Cuối cùng chị bưng lên một âu sành nhỏ, đây mới chính là món anh mong chờ nhất. Lập tức anh mở nắp âu ra xem, trong đó có trắng có xanh, có đỏ, trông thật vui mắt.
Anh tự múc trong âu ra nửa bát canh. Nước canh trong, không có váng mỡ, xanh là rau cải, trắng là đậu phụ, lại còn dăm ba hạt câu kỷ đỏ. Mùi vị canh tuyệt hảo, bảo chay tịnh thì lại rất đậm đà, bảo đậm đà thì lại rất thanh đạm, bảo thanh đạm thì lại rất ngọt ngào. Bát canh chẳng khác gì có đoá phù dung nổi trên mặt nước trong, đầy vẻ thiên nhiên. Chỉ húp một ngụm thôi đã thấy các giác quan bị tê liệt cả một ngày bỗng dưng thức tỉnh, vẻ mặt anh cũng biến đổi theo. Dường như vỏ bọc mỏng trên mặt đã bị vỡ tan, tất cả các thớ thịt, tất cả các nếp nhăn đều duỗi ra... thật là một món canh ngon tuyệt! Nó khác hẳn các bữa tiệc anh phải thù tiếp - tiệc công việc. Loại tiệc như thế không bao giờ có cơm. Lúc nào cũng quá nhiều chất béo, quá nhiều vị nồng cay làm cháy cả cổ, lưỡi hầu như tê dại.
Anh húp liền hai bát canh rồi mới ăn cơm, cứ một con ốc hạt mít lại một gắp rau, một đằng béo, một đằng giòn, đều là những món trôi cơm. Bát cơm hết veo lúc nào cũng chẳng hay, nhưng anh không xới thêm mà chỉ nhấm nháp một lưng canh nữa, sau đó anh đặt bát xuống, mỉm cười với chị:
- Em nấu sao được món canh này? Ai cũng bảo tiệm ông Vương Già có món canh ngon, nhưng theo anh thì canh ở tiệm ấy cũng không ngon bằng canh nhà nấu.
- Nói ra thì... Kỳ thực rất đơn giản, nhưng phải có lòng kiên trì.
Sau này nhiều lần anh thấy luyến tiếc cuộc sống lúc đó. Cuộc sống thật yên bình. Cảm giác thật tuyệt khi ngồi vào bàn ăn đợi vợ bưng chiếc âu sành lên, màu sắc đẹp mắt khi mở nắp âu ra.
Anh đã kết hôn mười bảy mười tám năm rồi. Vợ anh là bạn thời học đại học, là mối tình đầu. Ra trường hai năm, họ làm lễ cưới và chẳng bao lâu đã có con. Thằng bé chẳng những học vào loại ưu mà còn rất xinh trai, bởi vì chị là hoa khôi của trường, chẳng cần trang điểm cũng đáng yêu. Vì thế nên anh không dễ bị sắc đẹp đàn bà làm kinh động. Vả chăng anh cũng biết sắc đẹp của phụ nữ bây giờ phần lớn nhờ vào mỹ phẩm.
Nhưng sự xuất hiện của Đô Đô là một việc hoàn toàn bất ngờ. Lúc đầu anh thấy đó chỉ là cô bé còn chưa trút bỏ được vẻ ấu trĩ, như một bình hoa thuỷ tinh, đẹp và trong suốt, chỉ để ngắm chứ không dùng được bao lâu. Tới khi nhận ra ý đồ của cô bé, anh còn cảm thấy buồn cười. Nếu không phải là nhân viên của anh, cô bé đáng gọi anh bằng chú. Đương nhiên anh cũng thầm lấy làm thích thú. Cô bé chẳng những xinh đẹp mà gia đình cũng không xoàng. Cha là luật sư nổi danh, mẹ là bác sĩ nổi tiếng, gia đình vốn định cho cô sang Đại học Cambridge du học. Một cô bé như thế mà gần gũi đàn ông thì...
Lúc đầu anh thật sự không hề để ý vì cho rằng Đô Đô chỉ bốc đồng nhất thời, hơn nữa anh không thể phá hoại gia đình của mình. Nhiều năm nay, vợ anh xin nghỉ công việc dạy học ở một trường trung học mà chị đang làm rất tốt, chuyên tâm ở nhà giúp chồng, dạy con. Một phụ nữ ngoài bốn chục tuổi, không có sự nghiệp, cũng không có bạn bè, chị sẽ sống sao đây? Huống hồ rất nhiều đàn ông bây giờ sau khi thành đạt đều tìm thú vui mới, bỏ mặc người vợ kết tóc xe tơ. Anh không muốn mình cũng là hạng đàn ông tầm thường. Nhưng con gái thời nay chỉ thích làm theo ý mình. Các cô muốn gì là vừa khóc vừa gào đòi chết. Bình hoa thuỷ tinh Đô Đô vì yêu anh vô vọng nên đặt mình trên vách đá thẳng đứng. Cuối cùng anh đành phải giơ tay đỡ lấy cô ta.
Anh không về nhà ăn cơm nữa. Sau đó cả đến tối cũng không về. Anh bảo anh quá bận, sau đó lại nói anh muốn ở một mình cho yên tĩnh. Chị im lặng hồi lâu. Cuối cùng chị bảo:
- Thôi thế này vậy, khi nào anh muốn về thì gọi điện.
Anh không thích thuê nhà, bảo phải mua một căn hộ trang bị đầy đủ, đồng bộ, từ đồ đạc đến đồ điện. Đô Đô lại không thích, cô bảo kiểu nhà như thế không có phong cách. Cuối cùng cô đưa anh về ở nhà cô. Đô Đô một mình ở căn hộ hai phòng ở, một phòng khách do cha mẹ mua cho. Cô tự trang trí lấy, một phong cách gọn nhẹ, hiện đại nhưng lại là kiểu còn tốn tiền hơn cả bài trí hoa lệ.
Tình yêu mới, nhà ở mới, không khí mới, điên cuồng mới, cả anh cũng thấy mình như đổi mới. Mấy tháng trời qua đi như có cánh bay. Cũng có lúc cả hai thấy đói. Anh là nhân vật của một nửa công chúng, không thể đi ăn hàng ngày ở tiệm, Đô Đô đành phải gọi các tiệm mang đồ ăn tới nhà. Món ăn đưa đến không có canh, họ có lúc uống thay bằng trà Ô Long đóng hộp và thường xuyên hơn là uống Côca Côla.
Dần dần bữa ăn trở thành công việc khổ sai, bởi các món đưa đến trở nên khó nuốt, hơn nữa anh còn phải che giấu, bởi chỉ cần anh tỏ ra không vừa ý là Đô Đô nói ngay: "Em biết anh lại nhớ cuộc sống trước kia rồi chứ gì? Anh thấy hối thì cứ nói toẹt ra đi!".
Chẳng ngờ một hôm, vừa vào qua cửa, anh đã nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng vì hưng phấn của Đô Đô. Đô Đô kéo anh vào bếp. Trong bếp là cảnh một siêu thị thu nhỏ sau cơn động đất. Mọi thứ đều rối loạn, cả đến mái tóc của Đô Đô cũng dính một thứ gì đó vàng vàng như mỡ. Tất bật một lúc lâu rồi Đô Đô cũng làm xong. Anh làm ra vẻ không do dự xúc món xúc xích Viên sốt cà chua thêm mười mấy thứ gia vị khác nữa. Ăn xong, anh nói: "Từ nay không cần phải nhiêu khê đến thế. Người giỏi làm cơm thì cho dù chỉ có canh nước trong cải biếc, ăn vào đã thấy sướng!".
Dứt lời, anh lập tức nhận ra mình đã nói một câu không nên nói.
Khi tiếng chuông cửa vang lên, trong một giây, chị tưởng anh trở về, nhưng chị hiểu ngay là không phải. Chị mở cửa, một cô gái trẻ đứng ngay trước mặt chị, da trắng nõn nà. Chị thầm hỏi bằng ánh mắt, cô bé nói: "Em là Đô Đô, bạn của chồng chị!".
Chị hiểu ra ngay. Đô Đô muốn tìm một tình cảm nào đó biểu hiện trên nét mặt chị nhưng không hề có. Cô ấy đi vào đề:
- Hôm nay em đến đây, một là muốn thấy chị là người như thế nào, hai là muốn được chị cho ăn cơm chị nấu. Anh thường khen chị nấu món đơn giản nhất cũng thành được món ngon nhất nên em tò mò.
Chị dường như cảm thấy khó nghĩ, lát sau mới nói:
- Thế thì cô ăn tạm bữa cơm xoàng vậy.
Chị dọn ra một bát cơm, hai đĩa thức ăn nhỏ và một cái âu sành. Đô Đô mở âu sành, múc một bát canh, húp một ngụm rồi chẳng cần suy nghĩ đã reo "Oa!". Cô ngờ vực nhìn chị:
- Đây chính là món canh nước trong rau biếc hay sao?
- Anh ấy gọi như thế! - Chị đáp.
- Chị có thể cho em biết canh này nấu như thế nào không?
Chị dường như khẽ trút một tiếng thở dài, sau đó mới nói:
- Phải chuẩn bị nhiều thứ đấy. Sườn ngon, giămbông Kim Hoa, gà cỏ Tô Bắc, tôm tươi Thái Hồ, măng núi Mạc Can, sò tươi, nấm hương, đến mùa cua thì mua cua hồ Dương Trừng, chặt làm đôi, cho tất cả vào âu đun nhỏ lửa chừng ba bốn giờ. Nước một lần phải đổ cho đủ, không cho muối, bột nêm. Hầm xong, vớt tất cả bã ra, cả những vụn bã nhỏ cho nước thật trong. Lúc gần ăn mới thả đậu phụ, rau cải, những thứ này có thể hút hết váng mỡ.
Đô Đô hít vào một hơi dài. Đây chính là món canh được gọi là "nước trong rau biếc" sao? Lòng dạ người phụ nữ này mới sâu lắng làm sao! Còn người đàn ông kia nói mà chẳng hiểu gì hết. Hàng ngày được hưởng thụ món ngon như thế mà anh lại cho rằng đó là món đơn giản nhất, dễ làm nhất? Chính trong giây phút đó, Đô Đô sâu sắc hiểu ra người phụ nữ ấy. Cô cũng hiểu ra trên thế giới này, giữa tình yêu này và tình yêu kia khác xa nhau biết mấy!
Chị nhìn Đô Đô, cười khoan dung rồi hỏi:
- Cô có thể vì anh ấy mà nấu như vậy không?
Đô Đô ngoẹo đầu, nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp:
- Em có thể làm như vậy, nhưng không cần nữa rồi.
Một tháng sau. Chiều muộn, như thường lệ chị ở trong bếp. Chuông cửa bỗng reo vang, chị mở cửa, bất ngờ lại là anh. Chị ngẩn ra, buột miệng hỏi:
- Sao thế? Quên không mang chìa khoá à?
Anh cảm thấy như trút được gánh nặng, xác định mình có thể rửa tay ngồi vào bàn ăn được rồi. Chị bưng lên một khay to. Chứ không mang thành nhiều lần như trước. Trên khay có hai bát cơm, hai đĩa nhỏ thức ăn và một cái âu sành. Đó là thứ anh nhớ nhung nhất. Không chờ được, anh mở nắp âu, múc ra lưng bát canh. Vẫn có xanh, đỏ, trắng, vẫn là màu nước trong vắt, không có váng mỡ. Anh hấp tấp hút một ngụm, chỉ một ngụm ấy là đã biến sắc mặt.
- Canh gì thế này? - Anh không dám nhổ ra.
Chị nếm một ngụm rồi nói:
- Nước trong rau biếc thì chỉ có thế này thôi.
Anh đặt thìa xuống xét nét nhìn chị. Chị không nhìn anh, thản nhiên ăn cơm. Anh không ăn, châm một điếu thuốc. Chị không hề nhìn anh lấy một cái. Ăn xong miếng cuối cùng, chị thu hết bát đĩa vào khay, sau đó mới nhìn thẳng vào anh nói:
- Nhà ta sau này có thể phải thuê một người giúp việc theo giờ. Em tìm được việc rồi mà việc nhà lại nhiều như vậy.
- Em đi làm? Làm gì? - Anh kinh ngạc hỏi.
- Anh quên rồi à? Em vốn là một cô giáo.
Ngụm canh khó nuốt vừa nãy dường như cuộn lên trong ruột, anh buột miệng hỏi:
- Việc lớn như thế sao không bàn với tôi? Em bây giờ sao thế? - Vừa hỏi xong, anh đã thấy hối. Người đuối lý là anh.
Nhưng chị không nói gì thêm, chỉ nhìn anh một cái. Cái nhìn ấy khiến anh bắt đầu nhận ra mình thật ngu xuẩn.
Phan Hướng Lê (Trung Quốc)
(sưu tầm)

Tuesday 28 July 2009

Cô Hàng Chè Ơi

Tôi còn có mỗi cây đàn
Muốn đem đi bán nhưng nàng cự tôi
Gặp nhau cứ nói xa xôi
"Cây đàn mà bán thế thôi tuyệt tình"
Tôi nghe nhẹ nhõm trong mình
Ngẩn ngơ giả bộ đứng nhìn trời mây
"Đàn kia nếu lỡ đứt dây
Sợ người nghe trách tôi đây lỡ làng"
Thời gian đưa đẩy nhịp nhàng
Mỗi ngày tôi tới cô hàng chè xanh
Uống chè lòng nghĩ quẩn quanh
Ước chi bóng nắng đừng nhanh xế chiều
Để tôi nhìn dáng mỹ miều
Mỉm cười mời khách yêu kiều làm sao
Gần người tim cứ nao nao
Chè xanh thơm ngát khát khao mơ màng
Đêm đêm dạo bước cùng nàng
Ngắm trăng hóng gió dịu dàng bên cô
Ngày ngày chung bước ra dô
Như thuyền gặp sóng nhấp nhô sông dài
Ngờ đâu tôi cứ miệt mài
Chăm lo cái bếp đun hoài nước sôi
Tôi liền năn nỉ ỉ ôi
Cô hàng chè hỡi cho tôi bán đàn ...

Quên đem cây đàn

Tối nay tôi đến nhà em
Nửa đường mới biết quên đem cây đàn
Ừ thôi chuyện đã lỡ làng
Cần chi tích tịch tàng tàng mỏi tay
Hỏng chừng giọng nói đắm say
Em nghe mê lúc ngồi ngay cạnh mình
Đêm xuân gió mát tự tình
Nhẹ nhàng mở cửa thình lình ...đứng im
Ngỡ như máu chảy ngược tim
Mới hay em đã như chim xổ lồng
Cùng ai cười nói mặn nồng
Gió khuya thổi mái tóc bồng ngang vai
Tôi nghe từng tiếng bi ai
Thế là một chuyện liêu trai tình tàn
Bước đi lòng thấy nhẹ nhàng
Cũng may quên vác cây đàn đêm nay

Gì là xa nhất?

Trên đời khỏang cách xa nhất không phải là sống và chết mà là gần nhau mà không hiểu nhau.
Trên đời khỏang cách xa nhất không phải là ở ngay trước mắt mà là mến nhau lại không giữ được.
Khoảng cách xa nhất trên đời không phải mến thương lại không giữ được mà là tình thương không được đáp....
Khoảng cách xa nhất trên đời này không phải là tình thương không được đáp mà là đem trái tim lạnh giá của mình để đối với người yêu thương mình.
Người sống bên cạnh mình mà không thể hiểu mình, lại không thể yêu mến nhau và yêu mến nhau lại không thể nói ra được... đó mới là xa.

Bạn có bao nhiêu ước mơ chưa thực hiện? Bạn có bao nhiêu cơ hội, bao nhiêu thời gian, bao nhiêu sức lực để thực hiện chúng ?

Có 2 anh em sống trên tầng 80 của 1 chung cư cao ngất. Một ngày kia về nhà sau giờ làm việc, họ choáng váng khi nhận ra thang máy của chung cư bị hư, họ buộc phải leo bộ lên căn nhà of mình.
Sau khi vất vả leo đến tầng 20, thở hổn hển và mệt mỏi, họ quyết định để những túi xách của mình lại đó và sẽ quay lại lấy vào ngày hôm sau. Khi lên đến tầng 40, người em bắt đầu lầm bầm và sau đó 2 người bắt đầu cãi nhau. Họ vừa tiếp tục những bước nặng nề của mình, vừa cãi nhau cho đến tầng 60. Bỗng họ nhận ra rằng mình chỉ còn có 20 tầng nữa thôi. Họ quyết định ngừng cãi và tiếp tục leo lên trong sự bình an. Họ yên lặng leo lên và cuối cùng cũng đến được căn hộ của mình. Đến nơi, họ mới phát hiện đã để chìa khoá nhà trong những túi xách đã để lại tầng 20.

Câu chuyện này cũng tựa như cuộc đời chúng ta...Nhiều người trong chúng ta sống trong sự kỳ vọng của cha mẹ, thầy cô và bạn bè khi còn bé. Chúng ta hiếm khi thực hiện những gì mình thật sự muốn, luôn ở dưới rất nhiều áp lực và sự căng thẳng đến nỗi đến năm 20 tuổi, chúng ta mệt mỏi và quyết định vứt bỏ gánh nặng này đi. Chúng ta sống một cánh năng nổ và có những ước mơ lớn. Nhưng đến khi 40 tuổi, chúng ta bắt đầu đánh mất tầm nhìn và những giấc mơ của mình, cảm thấy ko thoả mãn và bắt đầu phàn nàn, chỉ trích. Đến tuổi 60, chúng ta nhận ra mình ko còn nhiều thì giờ nữa để phàn nàn và chúng ta bước đi trong thanh thản, bình an. Chúng ta nghĩ ko còn gì làm cho mình thất vọng nữa. Và chợt nhận ra mình ko thể nào ngơi nghỉ trong sự bình an vì chúng ta còn những giấc mơ chưa thực hiện được- những giấc mơ mà chúng ta vứt bỏ cách đây 60 năm.

Vậy, ước mơ của bạn là gì? Hãy đi theo những ước mơ của mình để ko phải sống trong sự nuối tiếc.

Thắp một ngọn lửa lòng

Một ni cô trẻ đến hỏi sư phụ: "Sư phụ! Con rũ bỏ bụi trần, nương nhờ cửa Phật ở giữa nơi núi cao mây trắng này đã nhiều năm, sớm tối đèn nhang, ngày ngày tụng kinh gõ mõ nhưng tà niệm trong lòng vẫn không giảm được, ngược lại càng tăng. Vì sao vậy?"
"Thắp một ngọn đèn lên, sao cho nó chiếu sáng con mà không để lại bóng. Lúc đó con có thể thông ngộ!"
Mấy chục năm trôi qua...
Có một am do một ni cô trụ trì nổi tiếng khắp xa gần, mọi người gọi đó là: "Vạn đăng am", bởi vì bên trong, bên ngoài am thắp trăm vạn ngọn đèn. Người đến am, tựa chìm trong biển đèn.
Trụ trì am chính là ni cô trẻ ngày xưa. Đến nay, tuổi đã cao, đã có hơn trăm đồ đệ, dẫu vậy bà vẫn có nỗi buồn. Bởi dù bao nhiêu tiền công đức đều giành để thắp đèn, bất kể đèn có để dưới chân hay treo trên đầu, nhưng giữa biển đèn ấy, bà vẫn thấy bóng mình lưu lại. Thậm chí có thể nói, đèn càng sáng thì bóng càng rõ, thêm bao nhiêu đèn thì bấy nhiêu bóng. Bà âu sầu, không còn sư phụ để hỏi vì ông đã chết từ lâu, lại biết mình chẳng còn ở bao lâu trên thế gian này.
Ít lâu sau, bà viên tịch. Nghe nói, trước giờ phút đó, bà đã thông ngộ. Bà tìm thấy điều mình tìm suốt cả đời không phải trong biển đèn mà là trong căn buồng tối tăm tịch mịch. Bà nhận ra, "thân ngoại" (thứ không thuộc bản thân) càng cao, cũng như đèn treo càng cao thì càng lưu lại bóng sau mình. Chỉ duy nhất một cách khiến mình thanh khiết, lòng không vướng bận.

Bà thắp một ngọn lửa lòng!

Qua nhà - Nguyễn Bính

Cái ngày cô chưa có chồng
Đường gần tôi cứ đi vòng cho xa
Lối này lắm bưởi nhiều hoa...
(Đi vòng để được qua nhà đấy thôi)
Một hôm thấy cô cười cười
Tôi yêu yêu quá nhưng hơi mất lòng
Biết đâu rồi chả nói chòng :
" Làng mình khối đứa phải lòng mình đây! "

Một năm đến lắm là ngày
Mùa thu mùa cốm vào ngay mùa hồng.
Từ ngày cô đi lấy chồng
Gớm sao có một quãng đồng mà xa

Bờ rào cây bưởi không hoa
Qua bên nhà thấy bên nhà vắng teo
Lợn không nuôi, đặc ao bèo
Giầu không dây chẳng buồn leo vào giàn

Giếng thơi mưa ngập nước tràn
Ba gian đầy cả ba gian nắng chiều.

Bắt đền

Bắt đền ai đó! Bắt đền
Tan trường, lẽo đẽo hỏi tên hỏi nhà
Làm hồng đôi má người ta
Biết là tại nắng hay là tại ai?

Bắt đền ngọn gió loay hoay
Quẩn quanh trên tóc, hương bay ngợp lòng
Để cho ai nói lòng vòng
Giữ mùi hương ấy mãi trong tim mình.

Bắt đền đôi guốc xinh xinh
Cứ khua lóc cóc... Ai nhìn rồi khen
Học trò mà cũng "gót sen"
Ai mà chẳng biết... muốn quen nói bừa!

Bắt đền... "cái mặt khó ưa!"
Ai xui mà đứng giữa trưa đón chờ
Nhỡ người ta cũng... mộng mơ
Học bài rồi cứ thẫn thờ... làm sao?

Mai kia bạn hỏi : "người nào?"
Bắt đền ai đó... nói sao cho tường?

Monday 27 July 2009

Giá như

GIÁ NHƯ - Song Hương

Giá như mình chẳng quen nhau
Thì đâu thương nhớ nhạt màu về đêm

Giá như đừng nói thương em
Mắt đâu nhỏ lệ ướt mềm gối ai?

Giá như đừng có nắng mai
Thì ai thương nhớ bóng ai kệ mà.

Giá như đừng có la đà
Thì ai đâu phải lệ nhoà mắt nai

Giá như đừng nói nhớ ai?
Thi đâu có thức đêm dài khát khao

Giá như đừng có trót trao
Thì đâu có nhớ thủa nào bên nhau

Giá như đừng có trầu cau
Thì đâu có những khổ đau thế này

Giá như... đừng có giá như...


Giá như - Anh Ngọc

Nhớ xưa em bảo cùng anh:
Nếu mai hai đứa chúng mình chán nhau
Thì đời buồn biết bao nhiêu...
Vô tư anh chẳng nghĩ điều ấy đâu

Ngày vui thấm thoắt qua mau
Bây giờ mình đã xa nhau thật rồi
Người xưa đã vắng bên trời
Lời xưa đã hoá thành lời tiên tri
Tình yêu đến, tình yêu đi
Biết chăng thì cũng làm gì được đâu

Giá ngày ấy chẳng gặp nhau
Chẳng trao ánh mắt, chẳng trao nụ cười
Thản nhiên hai cái mặt người
Dửng dưng đi giữa cuộc đời dửng dưng
Rồi ra mỗi đứa một đường
Không xao xuyến, chẳng vấn vương trong lòng
Chẳng buồn, chẳng nhớ, chẳng mong
Đêm không mộng mị, ngày không đợi chờ...

Giá như hai đứa... ngày xưa
Chán nhau ngay lúc mới vừa gặp nhau...

Uống rượu

“Rượu ngon không có bạn hiền”
Câu ca dao cũ còn nguyên tấm lòng…
Một mình ngồi đợi qua sông
Ai người tri kỷ vời trông bến đời
Chiều hoang chòi lạnh mưa rơi
Có bạn cùng uống “đã đời Vân Tiên!”
Rượu không phân biệt xứ miền
Nhìn sâu đáy cốc biết hiền, nguỵ, chân…
Tan vào máu hoá tình thân
Quỷ ngôn tâm Phật có cần chi đâu?
Đắng cay hãy rót cho nhau
Cạn ly ngữa mặt cười ào lệ ngưng
Tình yêu được mất vô chừng
Trời đang nắng đẹp không dưng mưa rào
Đừng nhấm rượu với mồi đau
Nước thành lửa đốt luồn vào tâm can
Hắt ly thế sự mang mang
Rót thêm một chút hồng hoang nõn nường…
Thương ai chờ mái tây sương
Tròng trành trăng khuyết còn nương bóng về
Hớp rượu hồng nghe đê mê
Biết là giọt cặn não nề…vẫn ngon!
Nợ đời nhiều nỗi ta còn…
Dọn mình cùng bạn huy hoàng… cuộc say!

Thơ :Ngô Đình Miên

Khi yêu

Cái gì như thể nhớ mong
Cái gì như thể trong lòng xôn xao
Cho dù chẳng nói điều nào
Vậy mà ai… cứ nao nao trong lòng

Khi yêu mới biết làm thơ
Khi yêu mới biết thẫn thờ… là yêu
Gần nhau thì chẳng muốn “chiều”
Xa nhau mới ước “cái điều” gần nhau.

Văn Đình Vỹ

Chút tình cho muội

Chiều nầy muội có buồn không
Nếu như thiếu vắng những dòng E-mail?
Dường như hoa cũng buồn hiu
Những bài nhạc cũng theo chiều lặng yên

Thế rồi vắng cả đêm đêm
Trời đang gội nắng bỗng chìm trong mưa
Mình quen nhau chẳng tình cờ
Vừa mail đi đã ngóng chờ hồi âm

Có gì như thể bâng khuâng
Khi tan khi hợp khi gần khi xa
Mình đem cái nhớ thật thà
Gởi nhau qua Net như là chung đôi

Vắng tin lòng lại bồi hồi
Bỗng dưng mình thấy đơn côi lạ thường
Như giáo đường vắng tiếng chuông
Như chùa không tiếng kinh buồn công phu

Mượn câu lục bát Nguyễn Du
Gởi lòng cho Muội như ru chính mình!

Trần Gia Tĩnh Tâm

Hữu Duyên Vô Nợ

Trầu già Chẳng xứng cau non
Chú già Cháu trẻ duyên còn ngại e
Nụ tầm xuân nở sau hè
Lời yêu chạm ngõ tai nghe não nùng
Đâu người ấp lạnh, sẽ nồng
Đâu người em tặng yếm hồng trăm năm

Lá vàng Nào phải lá xanh
Tình chú với cháu thôi đành xót xa
Cau non chẳng xứng trầu già
Hữu duyên vô nợ thì thà chửa quen.

Tình cờ

Tình cờ cơn gió ngang qua,
Tình cờ giọt nắng vỡ òa mặt gương.
Tình cờ cây sứ ven đường,
Chỉ còn trơ lá vấn vương âm thầm.
Tình cờ như dãi sông Ngân,
Thoáng qua giữa chốn hồng trần đảo điên.
Tình cờ ai ghé đào viên,
Để cho giọng nói,mắt huyền lỗi cung...
Tình cờ ai đứng ven sông,
Thả trôi quá khứ thăng trầm nặng mang.
Khuya về ai đó thở than,
Cầu mong cơn gió lại mang...tình cờ!

Sunday 26 July 2009

Lá Vàng Lá Xanh

Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nọ có một cây cổ thụ sống rất lâu năm rồi!!. Một hôm, có người tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của hai chiếc lá trên cây cổ thụ, đó là chiếc lá vàng và chiếc lá xanh.
Khi ánh nắng bắt đầu chiếu qua các kẽ lá, chiếc lá vàng bắt đầu cất tiếng thở dài:
-Ôi !Cuộc sống này sao lại bắt ta phải già và chết thế này. Ta còn biết bao nhiêu việc phải làm. Ta còn phải làm đẹp cuộc sống này, phải làm sạch bầu không khí cho con người sử dụng, phải tô sắc thêm cho những con đường bằng chính màu sắc của mình nữa chứ!! Ôi…ta còn biết bao nhiêu điều đang đợi ta khám phá, tận hưởng…Sao cuộc sống này lại bất công như thế này…
Khi nghe được lời thở dài của chiếc lá vàng, chiếc lá xanh mới bắt đầu lên tiếng:
-Ông lạ thật đấy ! Ông đã quá già rồi, những suy nghĩ cũng cổ hủ so với thời đại này bao nhiêu lần ông biết không?!. Ông phải biết mình biết người chứ, ông phải rụng đi để chừa chỗ cho con cháu ông có đường mà sống, cứ sống như vậy chì tổ chật đất mà không có lợi nữa chứ. À mà cũng có chỗ này ông thiệt ngộ, tội gì mình phải sống mà làm đẹp cuộc sống này, tội gì mình phải làm sạch bầu không khí và tô sắc cuộc sống này cho con người cơ chứ!! Ông thấy họ có đối xử đàng hoàng với mình không mà phải bỏ sức lực vì họ. Họ cứ thải những chất thải gây độc cho bầu khí quyển làm mình phải lọc không ngừng nghỉ. Đã vậy họ còn chặt phá rừng bừa bãi. Họ đã làm những việc làm vượt quá giới hạn của họ đến nỗi thiên nhiên phải lên tiếng bất bình và trừng phạt họ bằng những cơn thiên tai. Họ làm ra thì họ phải gánh chịu cớ sao phải làm cho những người vô can như chúng ta phải chịu theo. Biết bao nhiêu đồng loại của chúng ta đã phải ra đi mà không còn biết lý do vì đâu. Và vì những lý do ấy nên chúng ta tội gì phải dốc lòng vì những người mãi mãi còn u mê như thế này. Chúng ta sống vì mình, sống theo ý mình và làm những gì mình thích không phải sướng hơn sao…
-Cháu còn trẻ nên không hiều được đâu_chiếc lá vàng trả lời lại. Chúng ta sinh ra là đã mang theo cái bổn phận làm đẹp cuộc sống và giúp ích cho con người rồi. Dù chúng ta có phủ nhận nó thì vẫn tồn tại. Đó là nói về bổn phận của chúng ta. Còn giữa ta và cháu, giữa thế hệ đi trước và thế hệ đi sau, cháu phải có cái nhìn lạc quan hơn, phải nhìn ra cái gì nên và cái gì không nên, phải biết lựa những lời nói phù hợp khi nói với những người đi trước và phải biết tận dụng những thời gian mình đang có để làm những việc có ích. Cuộc sống này vô thường lắm,đừng đến khi rơi khỏi cành rồi thì mới cảm thấy hối tiếc…
-Ông hơi đâu mà lo xa.
Chiếc lá xanh đáp lại với thái độ hời hợt. Cháu còn xanh thế này, làm sao mà rụng cho được. Không nói chuyện với ông nữa, cháu đi chơi với gió đây.
Ngày qua ngày, chiếc lá xanh vì còn non, tính tình bộp chộp, bốc đồng, tự cho là mình đúng nên dù chiếc lá vàng có khuyên cỡ nào nó cũng không thèm nghe. Thấy thế nên chiếc lá vàng nói với các chiếc lá non còn lại xung quanh : ta đang rất cần sức tươi trẻ để làm những việc mà mình chưa hoàn tất xong, thế mà nó còn xanh như thế đã không nhận thức được những gì đúng những gì sai, xài thời gian hoang phí một cách vô bổ. Các con đừng bắt chước giống nó đó. Bây giờ chúng ta cứ mặc kệ nó đi,ta đã nói mà nó không nghe thì những việc còn lại cứ để một mình nó làm và một mình tự gánh chịu, rồi sau đó nó mới thấm thía được giá trị thật sự…
Thời gian cứ trôi đi, ở cuống của lá non kia càng ngày càng bị ăn mòn bởi những kẻ chuyên đi phá hoại đó là sâu bọ. Chúng cứ ăn dần ăn mòn như vậy cho đến một ngày kia, nó bám lại trên cành thật yếu ớt. Nó kêu lên, van nài lá vàng kia cứu nó. Chiếc lá vàng kia cứ giả vờ như không nghe. Chiếc lá xanh kêu lên lớn hơn nữa:
-Ông ơi!Cháu cảm thấy hối hận lắm rồi khi hồi đó không chịu nghe lời ông nói. Cháu hứa từ nay sẽ làm những việc có ích. Ông cứu cháu với…
Vừa đúng lúc ấy, một cơn gió mạnh thổi qua và chiếc lá xanh đã từ từ rơi xuống theo gió…
Vừa đúng lúc ấy chiếc lá vàng nhận ra rằng: mình cũng giống như chiếc lá xanh kia, rằng mình cũng không nhận ra được mình đã mất quá nhiều những người đồng loại bởi loài ngưòi và còn bây giờ là chính nó đã đóng sập cánh cửa ánh sáng của chiếc lá xanh bởi lòng đố kỵ, rằng người ở lại bao giờ cũng buồn hơn những người ra đi,rằng chúng ta cũng không sống được nếu thế giới này không còn một ai,rằng khó khăn không phải chỉ của riêng một người, rằng…, rằng…,…
Vài hôm sau, người ta thấy dưới gốc cây cạnh chiếc lá xanh là… một chiếc lá vàng.. đã rơi từ khi nào không hay…
Và có người đã ngâm lên những giai điệu thơ rằng:

Lá xanh cũng rơi
Đâu chỉ có lá vàng…