Saturday 4 July 2009

Hoa - Hoài Châu

Một hôm hớn hở ghé thăm nàng,
Trao tận tay nàng đóa hoa lan,
nàng khẽ thở dài đầy cảm xúc,
"Hoa tươi đẹp quá nhưng chóng tàn."

Hôm sau tôi đến với hoa hồng,
Hoa hồng làm bằng chất ny lông,
Buồn bã nhìn hoa nàng than thở:
"Làm sao so được với tấm lòng."

Tôi về dành dụm mấy tháng dài,
Mua tặng cho nàng cặp hoa... tai,
Nàng cười mắt bồ câu chớp chớp:
"Ý chàng em nguyện nhớ không phai".

Dễ ghét - Hoài Châu

Bé ơi thương mấy cho vừa,
Mà sao vẫn thấy khó ưa quá chừng.
Cớ chi Bé cứ ngập ngừng,
Để cho ngày tháng lạnh lùng trôi qua.
Lúc nào Bé cũng như hoa,
Để cho thiên hạ xuýt xoa trầm trồ.
Khiến anh nghe tức thấy mồ,
Lắm đêm thao thức buồn khô cả người.
Tại sao Bé cứ hay cười,
Với cả những người Bé chẳng hề quen.
Lại còn để suối tóc đen,
Mặc cho gió thổi rối beng lên rồi.
Bé ơi, Bé lạ ghê nơi,
Cứ như tiên nữ trên trời hạ sinh.
Nhè anh làm tội làm tình,
Bắt anh thương nhớ một mình Bé thôi.
Khiến anh có lúc vui vui,
Có khi anh lại chán đời thảm thương.
Khiến anh cười nói thất thường
Nửa như lãng mạn, nửa dường như điên.
Đôi khi anh quá ưu phiền,
Sao anh muốn ghét Bé liền cho xong.
Thế nhưng anh chẳng đành lòng,
Làm ngơ trước một đoá hồng xinh tươi.
Bé ơi anh chịu thua rồi,
Cho anh xin Bé một lời yêu thương.

Bé đi rồi - Hoài Châu

Thành phố hôm nay có nắng hồng,
Có làn mây trắng nhẹ như bông.
Có cơn gió hạ đùa xao xác,
Có ngàn hoa thắm tỏa hương nồng.
Áo đua màu aó, đường muôn sắc,
Người nối chân người, phố thật đông.
Sao anh vẫn nghe buồn xa vắng,
Bé đã đi rồi, có phải không ?

Bé đã đi rồi có phải không ?
Hèn chi anh xao xuyến trong lòng.
Sợi nắng dường như hơi ngơ ngác,
Làn mây có lẽ thoáng bâng khuâng.
Gió hạ man mác niềm thương nhớ,
Hoa tươi vương vấn nỗi chờ mong.
Phố vui, vui như ngày hội lớn,
Mà lòng anh vắng, vắng mênh mông.

Thành phố hôm nay thiếu Bé rồi,
Nắng hồng, mây trắng cũng thế thôi.
Hoa thơm, gió mát thêm buồn tủi,
Đất trời thiếu Bé thật đơn côi.
Anh nhìn con phố muôn màu áo,
Mà nghe xa lạ quá cuộc đời.
Thôi, anh trở lại căn phòng tối,
Nhớ về cô bé chốn xa xôi.

Ấy ơi - Hoài Châu

Cái cô này, ô hay sao mà lạ,
Tôi chưa già nên đâu đã có râu,
Nhìn kỹ coi, mơí hăm mí tuổi đầu,
Mắc mớ chi cứ gọi tôi là chú?
Tiếng Việt mình biết bao nhiêu là chữ,
Có lẽ nào không đủ để xưng hô,
Chú cháu làm chi nghe dị chết mồ,
Tôi chẳng có cháu như... cô đâu nhé!
Cô hiểu cho vì tôi hãy còn trẻ,
Nên vẫn còn như cậu bé ham chơi,
Tôi không thèm làm người lớn, cô ơi,
Đừng bắt tôi mau già tội tôi quá.
Lỡ một mai - tôi nghĩ thầm - cô ạ,
Tôi với cô lại đem dạ ưa nhau,
Chẳng lẽ tôi lại thủ thỉ bằng câu:
"Chú...thích cháu"...nghe dị mần răng rứa.
Cô biết không, chỉ mới vừa gặp gỡ,
Mà tôi nghe lòng hớn hở quá chừng,
Ai dè đâu, cứ "chú, cháu" cô xưng,
Làm cho tôi thật ngại ngùng khó xử.
Tôi xin cô đừng gọi tôi bằng chú,
Tôi chẳng khờ đi làm chú cô đâu,
Nếu như cô e ngại buổi ban đầu,
Thôi thì kêu tôi là..." ấy " cũng được.
Cô ơi, sao cứ tần ngần,
Mà không gọi thử một lần " ấy ơi ",
Để tôi mê mẩn trả lời,
"Gớm, nghe "ấy " gọi mà...rụng rời con tim."

Yêu - Xuân Diệu

Yêu là chết ở trong lòng một ít
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu .
Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu ;
Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết ...

Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt.
Tưởng trăng tàn , hoa tạ với hồn tiêu,
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu!
Yêu , là chết ở trong lòng một ít.

Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt,
Những người ai theo dõi dấu chân yêu;
Và cảnh đời là sa mạc cô liêu.
Và tình ái là sợi dây vấn vít.
Yêu, là chết ở trong lòng một ít.

Hai Sắc Hoa Ty Gôn - TTKH

Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc,
Tôi chờ người đến với yêu đương.
Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Giải đường xa vút bóng chiều phong
Và phương trời thẳm mờ sương cát,
Tay vít dây hoa trắng cạnh lòng.
Người ấy thường hay vuốt tóc tôi,
Thở dài trong lúc thấy tôi vui,
Bảo rằng: "Hoa dáng như tim vỡ,
Anh sợ tình ta cũng thế thôi !"
Thuở đó nào tôi có hiểu gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly,
Cho nên cười đáp: "Màu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biến suy".
Đâu biết lần đi một lỡ làng,
Dưới trời gian khổ chết yêu đương.
Người xa xăm quá ! -- Tôi buồn lắm,
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường...
Từ đấy, thu rồi, thu lại thu,
Lòng tôi còn giá đến bao giờ?
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ...
Người ấy, cho nên vẫn hững hờ.
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạt lẽo của chồng tôi,
Mà từng thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tim bóng một người.
Buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Như hồng tựa trái tim tan vỡ
Và đỏ như màu máu thắm pha !
Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một mùa thu trước rất xa xôi...
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã,
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi !
Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ,
Chiều thu, hoa đỏ rụng. Chiều thu
Gió về lạnh lẽo chân mây trắng,
Người ấy sang sông đứng ngóng đò.
Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng
Trời ơi ! Người ấy có buồn không?
Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng?

Cô Hàng Xóm - Nguyễn Bính

Nhà nàng ở cạnh nhà tôi,
Cách nhau cái dậu mùng tơi xanh rờn.
Hai người sống giữa cô đơn,
Nàng như cũng có nỗi buồn giống tôi.
Giá đừng có giậu mùng tơi,
Thế nào tôi cũng sang chơi thăm nàng.
Tôi chiêm bao rất nhẹ nhàng...
Có con bướm trắng thường sang bên này.
Bướm ơi! Bướm hãy vào đây!
Cho tôi hỏi nhỏ câu này chút thôi...
Chả bao giờ thấy nàng cười,
Nàng hong tơ ướt ra ngoài mái hiên.
Mắt nàng đăm đắm trông lên...
Con bươm bướm trắng về bên ấy rồi!
Bỗng dưng tôi thấy bồi hồi,
Tôi buồn tự hỏi: "Hay tôi yêu nàng?"
-- Không, từ ân ái lỡ làng,
Tình tôi than lạnh gio tàn làm sao?
Tơ hong nàng chả cất vào,
Con bươm bướm trắng hôm nào cũng sang.
Mấy hôm nay chẳng thấy nàng,
Giá tôi cũng có tơ vàng mà hong.
Cái gì như thể nhớ mong?
Nhớ nàng? Không! Quyết là không nhớ nàng!
Vâng, từ ân ái nhỡ nhàng,
Lòng tôi riêng nhớ bạn vàng ngày xưa.
Tầm tầm giời cứ đổ mưa,
Hết hôm nay nữa là vừa bốn hôm.
Cô đơn buồn lại thêm buồn,
Tạnh mưa bươm bướm biết còn sang chơi?
Hôm nay mưa đã tạnh rồi!
Tơ không hong nữa, bướm lười không sang.
Bên hiên vẫn vắng bóng nàng,
Rưng rưng... tôi gục xuống bàn rưng rưng...
Nhớ con bướm trắng lạ lùng!
Nhớ tơ vàng nữa, nhưng không nhớ nàng.
Hỡi ơi! Bướm trắng tơ vàng!
Mau về mà chịu tang nàng đi thôi!
Đêm qua nàng đã chết rồi,
Nghẹn ngào tôi khóc... Quả tôi yêu nàng.
Hồn trinh còn ở trần gian?
Nhập vào bướm trắng mà sang bên này!

Xuân tình yêu - Cổ tích

Ngày xưa, có một cô gái xinh đẹp rất khéo về nghề thêu dệt. Rất nhiều chàng trai giàu có muốn lấy cô làm vợ, nhưng cô vẫn chẳng ưng ai.
Cô nói: ‘Tôi sẽ lấy một người có thể nhuộm được sợi chỉ màu hồng không bao giờ phai và dệt được mười mét vải lụa không có đường khâu nối nào.’
Cách đó khoảng mười dặm có một chàng thợ dệt trẻ. Cha mẹ chàng mất khi chàng còn rất nhỏ, những người bầu bạn duy nhất của chàng chỉ là một gốc cây và một con én nhỏ. Một ngày nọ, con én nhỏ bay rớt vào khung cửi dệt vải của chàng và bị gãy cánh. Chàng trai trẻ đã chăm sóc cho chim én mạnh khoẻ troẻ lại sau đó nó ở luôn bên cạnh chàng. Còn gốc cây là do mẹ chàng trồng trước khi bà qua đời.
Một ngày kia, chim én trở về nhà với những thông tin quan trọng. Nó nói ‘Cách đây mười dặm có một cô gái xinh đẹp rất giỏi việc thêu thùa. Nàng đưa ra một lời thách đố rằng nàng sẽ lấy ai có thể dệt được mười mét vải lụa không có đường khâu nối và nhuộm được những sợi chỉ hồng không bao giờ phai.’
Chàng trai trẻ chọn những sợi chỉ tơ tốt nhất và bắt đầu dệt. Dệt mười mét vải lụa khong có đường chỉ nối chẳng khó gì với chàng, nhưng làm sao chàng có thể nhuộm được loại chỉ màu hồng không phai? May thay, chim én nhỏ đưa ra một giải pháp. Nó dẫn chàng trai tìm đến một vị tiên sống trên ngọn núi cao. Vị tiên này cũng rất thạo về việc may thêu. Sau khi nghe chàng trai trẻ nói về ý định của mình, vị tiên hứa sẽ giúp chàng. Vị thần bảo: ‘Tất cả các màu đều phai mờ theo thời gian. Chỉ có màu nhuộm duy nhất không phai chính là máu đấy, con ạ. Con phải chích vào tay lấy máu, rồi dùng máu đó nhuộm sợi chỉ tơ.’
Chàng trai vội làm theo lời vị tiên hướng dẫn, nhưng chỉ sau bảy ngày, chàng đã kiệt sức vì mất quá nhiều máu. Một lần nữa, chim én lại xuất hiện giúp chàng, chim én mang thức ăn và dược thảo đến cho chàng. Sau mười ngày, chỉ đã được nhuộm xong với một sắc hồng tuyệt đẹp.
Theo chim én dẫn đường, chàng trai mang tấm vải và cuộn chỉ đến nhà cô gái. Những người cầu hôn giàu có cũng đang có mặt ở đó, tất cả đều mang theo những cây lụa và những cuộn chỉ mà họ đã thuê người khác làm. Cô gái nhận tất cả vải và chỉ. Sau đó cô lấy ra một chiều gương nhỏ và một cây kim mà cha cô đã để lại cho cô. Cô đặt gương sát vào từng thớ vải, và qua hình phản chiếu trong gương, cô nhìn thấy những đường khâu nối trên vải. Và bằng cách xỏ chỉ qua cây kim của cô, cô thấy màu sắc của chỉ rất nhạt. Cô gái lặp đi lặp lại những lần thử nghiệm như thế, cho đến khi cô thử đến tấm vài do chàng trai dệt.
Nhìn qua gương, cô thấy tấm lụa toả sáng mịn màng như dòng sông ngập tràn ánh trăng. Và khi cô xỏ sợi chỉ nhuộm sắc hồng của chàng trai qua kim, sợi chỉ sáng rực lên một màu hồng tươi thắm. Thế là cô gái đồng ý làm vợ chàng thợ dệt. Rất nhiều người đến xem đã chúc mừng đôi vợ chồng trẻ, chỉ có những người cầu hôn giàu có ra về với lòng tức giận.
Một trong những người câu hôn bị từ chối đã đến gặp nhà vua, một lão già có tính sợ lửa phi lý nên không bao giờ dời khỏi lâu đài của mình. Mặc dù tuổi đã cao, vua vẫn khao khát lấy được các cô gái trẻ đẹp. Khi nghe được tin về cô thợ thêu mỹ miều, vua liền ra lệnh ra quân lính đi bắt cô gái đem về hoàng cung.
Trong lúc ấy, đôi vợ chồng trẻ vẫn chưa hay gì về mối nguy hiểm sắp ập đến. Cô gái bận bịu với việc may chiếc áo lụa. Sau khi cô nghe chồng kể về cách anh đã nhuộm được sợi chỉ hồng, cô đã thêu những bông hoa năm cánh lên chiếc áo để tượng trưng cho năm ngón tay đẫm máu của chồng.
Chiếc áo đó đẹp đến nỗi nhiều người đã kéo đến để chiêm ngưỡng nó. Người vợ trẻ vừa mới mặc chiếc áo vào thì quân lính của nhà vua xuất hiện. Quân lính giữ chặt người thợ dệt và kéo cô gái đi. Khi chim én đến cố gắng giúp cô thì một tên lính đã giết chết chim én.
Đường trở về hoàng cung thật là xa xôi. Càng bị đưa đi xa nhà, cô gái càng trở lên tuyệt vọng. Cô xé những bông hoa thêu trên áo và tung vào trong gió. Cô nức nở nói: ‘Gió ơi! Hãy giúp ta mang những bông hoa này đến người chồng thân yêu của ta nhé.’
Gió đã làm theo lời cô thỉnh cầu, mang những bông hoa thêu trở về nhà cho chồng. Khi bước ra ngoài, chàng thợ dệt rất ngạc nhiên nhìn thấy gốc cây mà mẹ chàng đã trồng phủ đầy những bông hoa màu đỏ. Không thể chịu nổi ý nghĩ sẽ chung sống với ông vua già, cô gái đã treo cổ tự tử bằng chính chiếc áo lụa của cô. Khi quân lính về đến cung đình, vua cho triệu họ vào chầu. Các tên lính tâu: ‘Cô gái vì quá nhớ thương chồng nên đã tự vẫn.’ Vừa nghe qua, vua bỗng nổi trận lôi đình. Vua truyền lệnh tống giam người thợ dệt.
Sáng hôm sau, khi chàng thợ dệt bước đến gốc cây đang trổ bông, chàng nghe thoảng trong gió có tiếng thì thầm ‘Chàng ơi, thiếp phải giấu những bông hoa trước khi quân lính đến đây tàn phá chúng. Và chàng cũng nên rời xa nơi này đi.’ Tiếng nói vừa im dần thì một luồng gió mạnh thổi tới và cuốn đi những bông hoa đỏ.
Chàng trai trẻ quyết định đi đến kinh thành, vì chàng vẫn hy vọng sẽ tìm được vợ của mình. Trên đường đi, chàng ghé ngang chỗ ở của vị tiên. Vị tiên nói tiếp: ‘Nếu con muốn gặp lại vợ của con thì con phải giết chết vị vua độc ác kia.’ Vị tiên nói tiếp: ‘Để thành công, con cần sự giúp đỡ của chim én.’
Người thợ dệt đáp lại với vẻ buồn rầu: ‘Nhưng tiên ơi, con én đã bị người ta giết chết rồi. Làm thế nào con có thể cứu nó sống lại được?’
Vị tiên bảo chàng hãy chôn xác chim én dưới gốc cây mà mẹ chàng đã trồng. ‘Khi mùa xuân đến, nó sẽ sống lại thôi.’ Chàng thợ dệt làm theo lời vị tiên dặn, và mùa xuân tới, những nụ hoa nhỏ màu hồng đâm hoa nở nhuỵ trên cành cây. Vài ngày sau đó, chim én lại xuất hiện. Cùng với chim én, chàng thợ dệt khởi hành về hướng kinh đô. Cải trang làm người bán than dạo, chàng mang theo một cành cây đang nở hoa màu hồng.
Khi đến cung điện, chàng thợ dệt lân la đến tên lính gác và xin hắn cho chàng được dâng lên nhà vua nhành cây đang ra hoa. Vua truyền lệnh cho người lạ mặt vào hầu. Lúc vua cúi xuống để nhìn kỹ những bông hoa, nhành cây đột ngột phát lửa. Râu của vua bị bốc cháy rồi ngọn lửa nhành chóng lan khắp long bào và thiêu chết vị vua.
Chẳng phải do phép màu kỳ diệu nào đã làm cho cành cây bốc cháy mà đó chính là do tài khéo léo của chàng thợ dệt. Chàng đã đặt một cục than đang cháy vào bên trong cành cây, và trong lúc trao cành cây co nhà vua, chàng đã thổi cho cục than cháy bùng lên.
Chàng thợ dệt tìm thấy chiếc áo mà vợ chàng đã dùng để treo cổ tự tử và đem chôn nó dưới gốc cây của mẹ chàng. Sáng hôm sau, hoa phủ đầy kín chiếc áo.
Sau đó chim én dẫn chàng thợ dệt đi thật xa, đến một khu rừng rậm. Bên trong một hang động có đặt một thân cây lớn chứa thi thể vợ của chàng thợ dệt. Theo lời hướng dẫn của chim én, chàng thợ dệt gói thân cây bằng chiếc áo của mình. Đột nhiên, thân cây vỡ ra thành hàng ngàn mảnh vụn và người thiếu phụ trẻ từ trong đó bước ra ngoài, vẫn còn sống và khoẻ mạnh.
Chàng thợ dệt cùng vợ và chim én sánh bước trở về nhà. Trong niềm háo hức được chia sẻ sự vui sướng với mọi người, họ đã hái tặng những người láng giềng những bông hoa màu hồng trên cây của họ. Những bông hoa tươi nở màu hồng này, ngày này được biết đến với tên gọi hoa đào, là biểu tượng cho tình yêu cao cả. Mỗi mùa xuân đến, những bông hoa xinh đẹp này lại nở rộ, và những chú én trung thành lại xuất hiện.

Chàng trai không có tứ chi

Chàng thanh niên người Australia Nick Vujicic không có chân và tay từ khi mới lọt lòng mẹ, song anh vẫn có thể đá bóng, viết, bơi, đánh golf và thậm chí lướt sóng.

Nick cho rằng thiếu chân tay là lợi thế khi bơi, vì phổi chiếm tới 80% thể tích cơ thể anh.
Chàng thanh niên 26 tuổi chào đời tại thành phố Melbourne, Australia nhưng hiện sống ở thành phố Los Angeles, Mỹ. Anh chỉ có một bàn chân nhỏ bên hông trái. Các bác sĩ tỏ ra bối rối về tình trạng của Nick. Họ chỉ nói rằng anh mắc một hội chứng cực hiếm mang tên Phocomelia. Ngay từ nhỏ Nick đã học cách sử dụng bàn chân duy nhất bé xíu và xe lăn để tự làm mọi việc.
Nick biết bơi từ khi mới 18 tháng tuổi. Cha mẹ anh thiết kế những thiết bị đặc biệt để hỗ trợ anh trong việc viết và đánh máy. “Cha tôi đặt tôi vào bồn nước khi tôi mới 18 tháng và khuyến khích tôi bơi. Tôi cũng được học đá bóng và trượt ván từ sớm. Tôi rất yêu giải Ngoại hạng Anh”, Nick kể.
Nick cảm thấy may mắn vì anh vẫn có một bàn chân dù nó rất bé. Thậm chí chàng thanh niên còn cho rằng anh có lợi thế hơn người khác khi bơi. "Có lẽ tôi sẽ trở thành người tàn phế hoàn toàn nếu không có nó. Thiếu chân tay trở lợi thế khi tôi bơi. Tôi rất khó chìm trong nước vì phổi chiếm tới 80% thể tích cơ thể. Bàn chân duy nhất giúp tôi di chuyển và định hướng”, anh nói.
Trong một chuyến du lịch tới quần đảo Hawaii năm 2008, Nick đã học lướt sóng với sự giúp đỡ của Bethany Hamilton, một nữ vận động viên lướt sóng chuyên nghiệp nhưng bị cá mập cắn đứt một tay khi cô mới 12 tuổi. Khả năng xoay 360 độ trên mặt sóng khiến ảnh của Nick được đưa lên trang bìa của tạp chí Surfer (chuyên viết về bộ môn lướt ván).
Nick cũng thường xuyên đánh golf nhờ một gậy được thiết kế đặc biệt để gắn vào cằm. Dù vung gậy ở tư thế bất thường song chàng trai vẫn khiến nhiều người sửng sốt vì những cú đánh chính xác. Cha mẹ Nick kể rằng con trai họ bị chế giễu và bắt nạt khi đi học tại Australia. Vì thế mà gia đình quyết định sang Mỹ.
“Đó là quyết định sáng suốt nhất mà cha mẹ đã dành cho tôi. Tại Mỹ tôi được tôn trọng hơn. Nhờ đó mà sau này tôi có cơ hội lấy bằng cử nhân chuyên ngành quản lý tài chính và bất động sản”, Nick nhận xét. Giờ đây Nick là một nhà hùng biện đầy nhiệt huyết. Anh đã tới ít nhất 24 nước để nói chuyện với mọi người. Có lần bài diễn thuyết của anh thu hút sự chú ý của 110.000 người.
Thiếu tứ chi, vẫn làm nên kỳ tích
Nick Vujicic, sinh ở Melbourne (Australia) nhưng hiện tại đang sống ở Los Angeles (Mỹ). Ngay từ lúc ra đời đã không có tay, không có chân – nhưng những khiếm khuyết đó không làm anh chùn bước.
Khi Nick chào đời, cha anh đã bị sốc nặng. Ông đã phải bỏ ra ngoài phòng sản để nôn. Người mẹ của anh đã quá suy sụp, không thể bế con cho đến khi anh tròn 4 tháng tuổi.
Tình trạng khuyết tật của anh không y học nào có thể giải thích được – đó là một chứng bệnh hiếm có gọi là Phocomelia. Nick và cha mẹ anh đã dằn vặt nhiều năm trời với câu hỏi tại sao họ phải hứng chịu nghiệp chướng này.

Nick ở lớp học năm lên 10 tuổi
“Mẹ tôi là một y tá và bà không làm gì sai sót trong thời kỳ mang thai, nhưng bà vẫn luôn tự trách bản thân mình” - anh nói.
Cha của Nick là một lập trình viên máy tính và kế toán, ông đã dạy đứa con nhỏ của mình đánh máy bằng ngón chân lúc anh chỉ mới 6 tuổi.
Mẹ anh đã giúp anh biết cầm bút.
Mặc dù sợ con bị bạn bè bắt nạt nhưng cha mẹ anh vẫn nhất quyết gửi con đến trường. Và sau này anh đã có được một tấm bằng về kế hoạch tài chính và bất động sản.
“Đó là sự lựa chọn tốt nhất mà họ có thể làm cho tôi dù rất khó nhưng điều đó đã tạo cho tôi sự độc lập”, Nick nói.
Tồn tại
Không có tứ chi, nhưng chàng trai 26 tuổi này vẫn đi học, chơi đá bóng, golf, bơi lội và lướt sóng.
“Thật khó khăn cho bố mẹ tôi, nhưng ngay từ đầu họ đã làm hết sức để cho tôi có thể tự lập”.
“Bố tôi đã đặt tôi xuống nước lúc tôi mới 18 tháng tuổi và dạy tôi bơi”.
“Tôi cũng chơi được bóng đá và lướt sóng. Tôi rất thích giải đấu ngoại hạng của Anh".
Nick có một cái xe lăn bằng điện để di chuyển, và mặc dù bị bắt nạt và chọc ghẹo nhưng anh có một đội những người luôn bảo vệ mình.
“Lên 8 tuổi, tôi cảm thấy rất chán nản. Tôi tìm đến mẹ, khóc và nói với bà ấy là tôi muốn chết”, anh kể lại.
“Tôi có thể tự đánh răng và gội đầu nhưng có quá nhiều việc khác tôi không thể làm được”.
Lên 10 tuổi, Nick đã cố tự dìm mình trong phòng tắm nhưng việc làm đó của anh đã không thành công.
“Tôi cảm thấy không có mục đích sống. Khi sống không có mục đích và sức mạnh của bản thân thì rất khó tồn tại”, anh nói.
Nhưng với sự giúp đỡ của niềm tin, bạn bè và gia đình, Nick đã vượt qua hoàn cảnh và trở thành một biểu tượng chiến thắng của thế giới.
Không chỉ chơi các môn thể thao dưới nước, Nick còn có thể chơi golf với một cây gậy cắm dưới cằm.
Nick có một bàn chân nhỏ bên phía hông trái giúp anh giữ thăng bằng và đi.
Anh dùng bàn chân đó của mình để đánh máy, cầm bút viết và cầm mọi thứ khác giữa các ngón chân.
“Tôi gọi nó là cái cẳng gà”, Nick nói vui. “Tôi sẽ không còn gì nếu không có nó”.
“Khi xuống nước, tôi có thể nổi được vì 80% cơ thể của tôi rất nhẹ và cái cẳng gà lúc đó hoạt động như một cái chân vịt”.

“Anh ấy rất khiêm nhường nhưng lúc nào cũng nhận được lời đề nghị kết hôn từ nhiều người phụ nữ”, Steve Appel - bạn của Nick và cũng là một nhà báo đến từ Los Angeles nói.
“Anh ấy cũng thích kết hôn và bắt đầu cuộc sống của một gia đình nhưng đang đợi một cô gái phù hợp với mình”.

Hiện tại, anh là một người hâm mộ bóng đá, một người diễn thuyết để khích lệ người khác và anh đã đi du lịch 24 đất nước trên thế giới để nói chuyện với những nhóm lên đến 110.000 người.
“Khi tôi 13 tuổi, tôi đã đọc một bài báo viết về một người đàn ông khuyết tật rất thành công và làm những thứ phi thường, còn giúp đỡ những người khác”.
“Qua bài báo, tôi nhận ra rằng, Chúa đã làm ra chúng tôi như thế này để tạo ra hi vọng cho những người khác. Điều đó đã truyền cảm hứng cho tôi và tôi quyết định sẽ dùng cuộc đời mình để khích lệ những người khác”.
“Tôi đã quyết định phải biết ơn những gì Chúa đã ban cho tôi, không nên giận dữ vì những gì mình không có”.
“Tôi nhìn mình trong gương và nói: “Bạn biết không, thế giới này biết tớ bị mất đi đôi tay và đôi chân, nhưng họ sẽ không bao giờ lấy đi được vẻ đẹp đôi mắt của tớ. Tôi muốn tập trung vào một thứ gì đó đẹp đẽ mà tôi sở hữu”.
Năm 1990, Nick đạt giải thưởng "Công dân trẻ tuổi của năm" của Australia vì sự dũng cảm và tính kiên cường của anh.
“Khi bọn trẻ con chạy quanh tôi và hỏi “Điều gì xảy ra với anh vậy?” tôi chỉ nghiêng người và nói thầm “thuốc lá đấy”, anh cười.
“Một lần, tôi đang ở trong một chiếc xe hơi và có một cô gái dừng ở cột đèn giao thông nhìn tôi. Cô ấy chỉ có thể nhìn thấy đầu tôi và tôi đã quyết định quay một vòng 360 trong chiếc xe để làm cho cô ấy thấy vẻ khác thường của mình.
“Mặt của cô ấy giống như đang thốt lên là “woooooooah điều gì đang xảy ra vậy?” và cô ấy lái xe đi rất nhanh”.
Nick đã bắt đầu đi du lịch thế giới và năm 2008 anh đã đến Hawaii, gặp chuyên gia lướt sóng Bethany Hamilton cũng bị cá mập cắn đứt tay khi cô chỉ mới 12 tuổi.
“Cô ấy rất ngạc nhiên khi gặp tôi”, Nick nói. “Cô ấy dạy tôi lướt sóng, đầu tiên tôi rất chán nản, nhưng từng bước, tôi đã làm được và tôi cảm thấy hoàn toàn không thể tưởng tượng được vì điều đó, tôi đã có thể bắt kịp những con sóng một cách rất tốt”.












Nick nhanh chóng học được “chiêu” quay 3 vòng 360 độ trên tấm ván lướt sóng của mình – một kỳ tích đã đưa tên tuổi anh lên tạp chí Lướt Sóng trong 48 giờ.
“Chưa ai làm được điều này trong lịch sử môn lướt sóng”.
“Nhưng vì trọng lượng cơ thể của tôi nhỏ nên tôi giữ được thăng bằng tốt”.
Anh chuyển đến Los Angeles hai năm trước và dự định tiếp tục đi du lịch thế giới. Năm nay anh sẽ đến thăm Nam Mỹ và Trung Đông.
“Tôi khuyên mọi người hãy đứng dậy khi vấp ngã và luôn yêu chính bản thân mình”, anh nói.
“Nếu tôi có thể khích lệ dù chỉ một người thôi thì tôi đã hoàn thành công việc của mình rồi”.

Tuesday 30 June 2009

Hai ngày đáng nhớ

Trong một tuần có 2 ngày mà chúng ta không cần phải bận tâm về chúng. Có 2 ngày mà chúng ta không nên để vướng bận, lo âu hay sợ hãi.
Ngày đầu tiên chính là ngày hôm qua, với tất cả lỗi lầm, với tất cả những sai sót, với những nỗi buồn và cả những niềm đau. Ngày hôm qua đã qua rồi và mãi mãi vuột khỏi tầm tay chúng ta. Chẳng có bất kỳ điều gì có thể thay đổi được ngày hôm qua. Chúng ta chẳng thể lấy lại những thứ đã cho đi, cũng chẳng thể xoá đi dù chỉ một lời chúng ta đã nói, bởi ngày hôm qua đã qua rồi.
Ngày còn lại chính là ngày mai, với những thử thách mà chúng ta chẳng thể biết trước. Những phiền muộn hay niềm vui của ngày mai cũng ở ngoài tầm tay của chúng ta. Mặt trời ngày mai sẽ mọc.Dù toả sáng rực rỡ hay bị che khuất sau những đám mây thì mặt trời ngày mai vẫn mọc và cho đến tận lúc này chúng ta chẳng thể nào đánh cuộc chuyện gì sẽ xảy ra, bởi ngày mai vẫn chưa đến.
Chúng ta chỉ còn lại một ngày .Đó là ngày hôm nay. Bất cứ một người bình thường nào cũng có thể vượt qua mọi thử thách chỉ trong một ngày hôm nay.Nhưng chúng ta lại thường gục ngã khi phải cộng thêm gánh nặng của ngày hôm qua và những gánh nặng của ngày mai.Con người thường đau khổ không phải vì hiện tại mà chính vì những hối tiếc trong quá khứ và nỗi lo âu cho tương lai. Vì thế, chúng ta hãy sống cho trọn vẹn một ngày.

Chiếc giỏ của mẹ

Một hôm, con gái Sara 10 tuổi của tôi chạy đến tìm tôi vì một rắc rối lớn. Bé nói với tôi trong nước mắt:

- Bạn Marcy ghét con rồi mẹ ơi!... Bạn ghét con vì con cũng chơi với Kathy nữa. Marcy chỉ muốn con là của bạn ấy chứ không được chơi với ai khác - Sara đưa tay chùi nước mắt, ấm ức nói tiếp - Giờ Marcy không chịu chơi với con nếu con cứ ở cạnh Kathy. Nhưng cả hai đều là bạn của con mà, phải không mẹ?

Tôi cố dỗ dành, khuyên nhủ con rằng không phải lúc nào người khác cũng làm theo ý ta được, rằng luôn có những cảm xúc nằm ngoài mong muốn của ta và có những điều ta phải tự mình quyết định.

Trong khi tôi đang tìm cách diễn đạt lời khuyên ấy một cách dễ hiểu nhất, bé chợt có một đề nghị khiến tôi chưng hửng:

- Thế thì mẹ nói chuyện với Marcy giùm con đi. Mẹ nói với bạn ấy rằng con thích chơi với bạn ấy, nhưng con cũng có những bạn khác nữa!

Tôi ngồi thừ ra nhìn con, không hiểu sao mình lại mắc vào rắc rối này. Viện cớ có việc phải đi, tôi bảo lát nữa sẽ quay lại với con bé. Tôi nghĩ mình cần nói cho con hiểu có những việc bé phải tự làm. Có điều, tôi không biết phải nói sao để con tôi không nghĩ rằng tôi không muốn giúp nó...

Lấy ra hai chiếc giỏ mây, tôi quay lại chỗ Sara. Bé nhìn tôi, vẻ mặt rất ngạc nhiên:

- Mẹ lấy giỏ để làm gì vậy mẹ?

- Đây là bài học cho con. - Tôi bảo - Con ngồi xuống nghe mẹ nói nhé.

Bé háo hức nhìn toi. Tôi để chiếc giỏ nhỏ vào trong giỏ lớn, ôm trong tay, tôi chậm rãi đi quanh phòng và nói:

- Con biết không? Ai sinh ra trên đời cũng có một chiếc giỏ bé xíu. Giỏ mây nhỏ này là của con, còn cái lớn của mẹ. Khi con lớn lên, chiếc giỏ cũng lớn theo. Nhưng con có thấy không? Chiếc giỏ nhỏ của con vẫn ở trong giỏ mẹ.
Tôi lại nói tiếp: "Chiếc giỏ nhỏ của con ở trong giỏ mẹ là vì khi mới lọt lòng, có rất nhiều việc con không thể nào tự làm được. Mẹ phải bón cho con ăn, thay tã, tắm rửa và làm mọi việc mà con chư thể tự làm. Cho nên mẹ để giỏ của con vào trong giỏ mẹ và mang hai chiếc như thế một thời gian dài."

Bé khẽ gật đầu, nhưng tôi có cảm giác lời của mình sao nghe lạ lẫm quá.

"... Khi con lớn lên, tự làm được một số việc, mẹ bắt đầu để vài thứ vào chiếc giỏ của con. Khi con buộc được giây giày của mình, thế là giỏ của con có thêm một thứ. Giờ con đâu muốn mẹ buộc giây giày hộ con, phải không nào?"

Sara nhìn xuống khẽ đáp:

- Không ạ, con tự buộc được mà.

- Đúng rồi. - Tôi hào hứng bảo - Khi con biết tự mặc quần áo, mẹ lại thêm một thứ vào giỏ của con. Hằng ngày con không thích mẹ bảo con phải mặc đồ gì nữa, đúng không nào?

Bé gật đầu xác nhận.

- Cứ thế, khi con khôn lớn, sẽ có nhiều việc con phải tự mình làm lấy - Trong khi nói, tôi từ từ lấy chiếc giỏ bé xíu của con ra khỏi giỏ mình đưa cho bé - Cuối cùng sẽ có lúc con tự mang chiếc giỏ chứa đầy những việc chỉ có con mới làm được, như chọn bạn mà chơi, chọn trường đại học, cả chọn người bạn đời trong tương lai nữa.

Bé ngước nhìn tôi nói:

- Con hiểu rồi mẹ ạ! Có những việc con phải tự làm vì nó nằm trong giỏ của con, đúng không ạ?

Có thế chứ! Tôi vui mừng thốt lên:

- Đúng rồi, nhưng điều quan trọng là con phải biết quyết định những việc nào trong giỏ của mình hoặc của người khác. Giống như bây giờ, con chứ không phải mẹ mới là người quyết định xem mình nên nói với Marcy như thế nào, đúng không?

Bé nhoẻn miệng cười đáp: "Đúng rồi ạ."

Tôi vui sướng thấy lại nụ cười vui vẻ của Sara. Tôi ngồi yên một lát, thầm nghĩ về mẹ tôi, bà tôi rồi nói tiếp với con:

- Một ngày kia, khi mẹ già rồi, có những việc mẹ không thể nào tự mang trong chiếc giỏ của mẹ được. Khi ấy, con gái mẹ sẽ lấy những thứ trong giỏ mẹ ra và cho vào giỏ con. Cũng như những việc hiện giờ mẹ đang làm cho bà đấy, con hiểu không?

Tôi nhẹ nhàng đưa tay ra lấy chiếc giỏ nhỏ khỏi lòng con và đổi chiếc giỏ lớn cho bé. Khi lặng im đón nhận chiếc giỏ lớn và nhìn tôi nâng niu chiếc giỏ nhỏ, mắt Sara sáng lên. Dường như con tôi đã hiểu được những điều mẹ nó nói. Bé mỉm cười, dang đôi tay bé nhỏ ôm lấy tôi bảo:

- Mẹ ơi, giờ cho vào giỏ của con thêm nhiều thứ nữa cũng được. Tự con biết mình phải làm gì rồi.

Khi tôi xếp lại mấy tờ báo vào hai chiếc giỏ và cất chúng về chỗ cũ, mẹ tôi bước vào. Tôi kể lại mình đã dạy con như thế nào và không giấu được vẻ tự hào vui sướng. Bà chỉ mỉm cười.

Vài ngày sau, tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy một chiếc giỏ bé xíu để trên máy vi tính của mình. Chiếc giỏ tí hon nằm gọn trong tay tôi và một lá thư vỏn vẹn vài dòng. Tôi nhận ra nét chữ của mẹ: "Con cũng nên nhớ chiếc giỏ của mình không nhất thiết phải to như con nghĩ đâu. Mẹ yêu con".

Một góc nhìn

Có những ước mơ vẫn chỉ là ước mơ dù bạn có nỗ lực hết mình, nhưng nhờ những ước mơ ấy mà bạn trở nên mạnh mẽ, yêu cuộc sống hơn và biết cố gắng từng ngày.

Có những lời hứa vẫn chỉ là lời hứa dù bạn luôn mãi mong đợi, nhưng nhờ những lời hứa ấy, bạn biết hy vọng và nuôi dưỡng niềm tin.

Có những ước hẹn mãi chỉ là hẹn ước với một người đã ra đi, nhưng nhờ có nó, bạn mới thấy được giá trị hạnh phúc khi có người trở về.

Có những nỗi đau không thể nguôi ngoai dù có được bàn tay của thời gian xoa dịu, nhưng chính những nỗi đau ấy sẽ giúp bạn trưởng thành hơn.

Có những sai lầm không bao giờ sửa chữa được, nhưng chúng sẽ làm bạn biết suy nghĩ cẩn trọng hơn trước khi đưa ra quyết định sau này.

Có những lần tình cờ gặp nhau đơn giản chỉ để biết mặt rồi nhanh chóng lãng quên, nhưng sẽ có lúc bạn nhận ra rằng những người bạn gặp trong đời không phải sự ngẫu nhiên mà là có nhân duyên sắp đặt.

Có những người bạn đã lâu không gặp, nhưng những khi bạn gặp khó khăn, trở ngại, những người bạn ấy luôn bên cạnh để chia sẽ cùng bạn.

Có những tìm kiếm gần như vô vọng nhưng nhờ có nó, bạn biết được sức mạnh và điều kì diệu của tình yêu.

Và cuộc sống của bạn chỉ thật sự ý nghĩa và trọn vện khi bạn biết gìn giữ và nuôi dưỡng ước mơ, biết ghi nhận, biết tin vào những lời hứa, trân trọng những lời hẹn ước, biết can đảm bước ra từ nỗi đau, biết vượt lên học hỏi sau những thất bại, sai lầm. Và may mắn biết bao khi trong cuộc đời bạn có những người bạn chân thành và một tình yêu sâu đậm.

Monday 29 June 2009

Thêm Bạn Mới - Duy Trì Bạn Cũ

Mọi người dường như ai cũng cần có bằng hữu, bạn bè vì nhiều lý do khác nhau.
Bạn làm đời sống ta vui vẻ hơn và ít cảm thấy lẻ loi.
Tình bạn giúp ta sống khỏe mạnh và giảm thiểu những căng thẳng.
Khi gặp khó khăn như buồn rầu, lo sợ, bệnh hoạn, mất mát...bạn tốt cũng an ủi nâng đỡ ta.
Khi gần bạn tốt, ta cảm thấy thoải mái về mình và với họ.

Vậy thì bạn tốt là ai?
Ðó là những người :
-Mình ưa thích, tôn trọng và tin tưởng và họ cũng đối xử như vậy với ta.
-Luôn luôn hiểu rõ, chấp nhận và có cảm tình với con người của ta dù ta thay đổi
-Dành cho ta một sự thông cảm để t, tăng trưởng, quyết định và ngay cả khi mắc lầm lỗi
-Lắng nghe và chia xẻ với ta lúc khó khăn cũng như lúc vui vẻ
-Tôn trọng sự riêng tư của ta để ta có thể tâm sự với họ
-Để mình kể lể hết nỗi lòng mà không chỉ trích, phê bình, phán xét
-Cho mình lời khuyên nhủ khi mình cần, giúp mình hành động để cảm thấy thoải mái hơn, giúp mình giải quyết các vấn đề khó khăn
-Để mình giúp họ khi họ cần
-Không bao giờ lợi dụng mình
Bạn tốt không bắt buộc phải là cùng tuổi, cùng phái tính, cùng trình độ học vấn, tôn giáo, nghề nghiệp.
Tình bạn cũng khác nhau về mức độ thân sơ nhưng đều giúp đỡ và đối xử tốt với nhau.
Tìm Bạn Mới
Tìm ra bạn mới là việc làm vừa hào hứng vừa khó khăn, tùy theo hoàn cảnh và cá tính của mỗi người.
Ðể gặp người có thể trở thành bạn, mình phải tới chỗ có nhiều người tụ họp. Mới đầu thì mình hơi e ngại, nhưng, vạn sự khởi đầu nan, ta cứ mạnh dạn mà đi tìm kiếm. Ðể đạt được mục đích, nên lui tới gặp càng nhiều người càng tốt.
Sau đây là một số gợi ý:
-Tham dự các nhóm hỗ trợ gồm nhiều người có cùng khó khăn như nhau về sức khỏe, về vấn đề gia đình...
-Tới các trung tâm sinh hoạt cộng đồng, nơi thờ phụng tôn giáo, nhóm văn hóa, giáo dục...Hãy để cho mọi người thấy sự hiện diện của mình.
-Làm các công việc thiện nguyện tại bệnh viện, nhà người già, viện mồ côi...Nơi đây có nhiều người cùng chí hướng, do đó ta dễ hòa nhập và gặp được người tốt để làm bạn.
Nhiều người cũng thành công khi tìm kiếm bạn trên internet. Tuy nhiên không nên cho biết quá nhiều về mình như địa chỉ, số điện thoại...cho người mới quen.
Khi tình cờ gặp một người mà ta thấy có thể trở thành bạn được, ta có thể:
-Mời họ đi uống cà phê hoặc ăn trưa để làm hiểu nhau hơn
-Điện thoại cho người đó và chia sẻ một tin tức thời sự quan trọng
-Hỏi xem họ có cần mình giúp đỡ gì không...
-Hẹn đến thăm họ hoặc mời họ tới nhà mình chơi cho biết
-Rủ họ đi mua cây cảnh hoặc xem một cuộc tranh đua thể thao
Khi mới tiếp xúc làm quen, cũng nên để ý phản ứng của họ, coi xem họ có mặn mà với ý định của mình.
Ngoài ra, nên nhớ rằng tình bạn cần thời gian để hiểu nhau và để kết thân.
Ðể duy trì tình bạn
1-Ðối thoại cởi mở
Tình bạn chỉ lâu bền nếu đôi bên thông cảm, cởi mở với nhau.
Muốn được như vậy, minh phải có lòng tin tưởng ở họ. Nói với họ các điều muốn nói, nhưng tránh các chi tiết nhàm chán và hỏi xem họ có cần gì ở mình không.
Khi nói, để ý coi họ có lưu tâm tới chuyện của mình.
Cũng nên lựa thời gian và không gian thuận tiện cho cuộc nói chuyện.
2-Hãy vừa nghe vừa chia sẻ
Hết sức chú tâm nghe người khác kể lể khó khăn của họ. Hãy để họ dốc hết bầu tâm sự.Tránh ngắt lời, đưa ra nhận xét, khuyên nhủ, góp ý giải quyết trừ khi họ yêu cầu. Ðôi khi tóm lược lại điều họ nói hoặc hỏi thêm chi tiết.
Tỏ cho họ hay là mình rất quan tâm tới chuyện của họ và “rất tiếc là ông/bà phải trải qua những khó khăn như vậy”.
Hãy cho họ hay rằng mình cũng có vấn đề và cũng muốn tâm sự với họ. Làm như vậy để đôi bên hiểu nhau và tin tưởng ở nhau hơn.
3-Trách nhiệm như nhau trong tình bạn
Mỗi người đều có trách nhiệm đóng góp để duy trì tình bạn. Mình cung cấp các hoạt động này thì người kia cũng phải làm như vậy. Cho và nhận phải cân bằng để tránh lợi dụng, phụ thuộc.
4-Giữ kín chuyện người khác
Không bao giờ tiết lộ tâm sự của người này cho người khác.
Không có gì đau lòng bằng, chuyện riêng tư mình vừa ký thác cho bạn, mà bạn đã kể lại cho mọi người nghe.
5-Hãy cùng vui với nhau
Khi đã có bạn thì hãy cùng nhau chia sẻ vui buồn. Tạo ra cơ hội gặp gỡ, hàn huyên để tình bạn thêm khắng khít.
6-Duy trì liên lạc
“Xa mặt cách lòng” là kinh nghiệm của cổ nhân.
Cho nên, cần giữ liên lạc, bằng điện thoại, thư từ, gặp gỡ. Dành thì giờ thuận tiện để tới nhà thăm viếng, ăn uống với nhau.
7-Giới hạn của sự giao tế
Trong tình bạn, cũng cần có một giới hạn mà đôi bên đều chấp nhận.
Ta không nên quá vồn vã đến nỗi làm phiền lòng nhau. Bao nhiêu lâu gặp nhau, điện thoại cho nhau, cùng nhau làm việc, vui chơi...đều nên nói rõ, để giao hảo được thoải mái, không có vẻ như là gượng gạo, bị ép buộc.
8- Nuôi dưỡng tình bạn
Ðể vun sới tình bạn, mỗi người cần:
-Tự lập, tự túc
-Luôn luôn tích cực, đối phó với sự việc
-Nói tốt về người khác
-Thành thực và sẵn sàng giúp đỡ
-Lắng nghe và chia sẻ nhưng không chỉ chích, phán xét
-Tôn trọng cảm tính người khác
-Chấp nhận khác biệt
-Dành thì giờ cho bạn
9-Những hoàn cảnh khiến tình bạn khó khăn
Ở đời ai cũng muốn mọi sự hạnh thông, tình bạn bền đẹp. Nhưng có những hoàn cảnh ngoài ý muốn có thể gây trở ngại cho mối giao hảo. Chẳng hạn đau ốm, căng thẳng, bận rôn, khó khăn tài chánh, bất đồng ý kiến, sống cách xa...
Hãy sáng suốt tìm hiểu hoàn cảnh của nhau để giải tỏa vì đây cũng là những thách đố: nếu vượt qua những trở ngại này thì tình bạn sẽ bền đẹp hơn.
10-Hợp-Tan
Có hợp thì cũng có tan. Ðó là quy luật của tạo hóa.
Tình bạn cũng vậy, cũng có chia tay, đoạn tuyệt khi bội ước với nhau về giữ kín chuyện riêng tư, nói nhiều mà chẳng chịu nghe, hạ nhân phẩm của nhau, lừa dối nhau, soi mói vào đời tư của nhau, lạm dụng tình bạn, lạm dụng thể xác tinh thần...
Trước khi quyết định chia tay, cũng nên diện đối diện, nói rõ nguyên nhân. Nếu người kia nhận trách nhiệm, hứa thay đổi thì nên cho tình bạn một cơ hội để hàn gắn.
Tìm bạn mới cũng mất thời gian. Vả lại, như cổ nhân nói: “Bạn mới như bạc, bạn cũ như vàng”
Chia tay cũng là điều đáng tiếc.
Bác sĩ Nguyễn Ý-Ðức
Texas-Hoa Kỳ

Nghệ thuật tha thứ

Một người cứ luôn luôn bị tỉnh dậy vào buổi đêm, vì một giấc mơ cứ lặp đi lặp lại. Anh ta thấy mình bơi trong một cái hồ, bơi giỏi như một vận động viên. Tuy nhiên, cái hồ rất rộng mà chân tay anh ta thì mỏi, anh ta khó lòng bơi tới được bờ. Bỗng nhiên, cha anh ta bơi thuyền đến gần, đưa tay ra, bảo anh ta bám lấy. Anh ta nhớ lại hồi nhỏ thường bị bố mắng mỏ, thậm chí đánh đòn, nên mỉm cười khô khan và nói : "Cảm ơn bố, cứ kệ con!".

Anh ta bơi tiếp, cố hết sức hướng về phía bờ. Rồi anh ta nhìn thấy một người khác bơi thuyền lại gần. Ðó là cô em gái. Cô em gái quăng một chiếc phao về phía anh ta và bảo : "Anh dùng phao đi!". Nhưng nhớ lại rất nhiều lần cô em gái hỗn hào ương bướng cãi lời mình, anh ta lắc đầu và xua tay.

Sau những nỗ lực lớn lao, cuối cùng anh ta cũng vào được đến bờ. Anh ta nằm vật ra trên bãi cát ướt, sự mệt mỏi làm đầu óc trở nên lơ mơ, còn chân tay thì không cử động nổi. Một đám đông người tụ tập quanh anh ta. Khuôn mặt nào anh ta cũng thấy quen. Ðó là gia đình, họ hàng, bè bạn của anh. Người thì muốn đưa anh vào bệnh viện, người thì muốn đốt lửa, người thì muốn lấy bộ quần áo khô và khăn cho anh lau… Nhưng cứ khi mỗi người định làm gì, anh ta lại nhớ lại những khi con người đó đối xử không tốt với mình. Và "Không, cảm ơn"- Anh ta lại nói – "Cứ kệ tôi". Anh gượng đứng dậy, quần áo ướt sũng, dính đầy cát, chân tay rã rời, mệt mỏi đi xa đám đông.

Sau khi liên tục nằm mơ thấy giấc mơ đó trong vòng vài đêm, anh ta liền đi hỏi bà, người duy nhất chưa bao giờ làm gì không tốt với anh, và người mà anh tin tưởng sẽ không bao giờ làm gì không tốt với anh cả.

- Bà không phải là người biết ý nghĩa của những giấc mơ – bà anh nói – Nhưng bà nghĩ cháu đang giữ trong đầu quá nhiều bực bội và hằn học.

- Bực bội ư? Hằn học ư? Không thể thế được! – Anh ta kêu lên - Nếu có thì cháu phải cảm thấy chứ!

Bà của anh ngồi yên và bình tĩnh đáp :

- Những cố gắng của cháu và hồ nước trong giấc mơ chính là những gì cháu đang phải cố gắng trong tâm trí cháu. Cháu cần sự giúp đỡ, cháu muốn được quan tâm, nhưng cháu thấy không ai đủ tốt cho cháu tin tưởng. Cháu đã bơi được tới bờ một lần, nhưng còn những lần khác thì sao ? Sự tha thứ không phải là những điều mà chúng ta làm cho người khác, mà chúng ta làm cho chính chúng ta đấy thôi. Vì khi chúng ta không tha thứ, có phải là chúng ta đã xây dựng trong tâm trí mình những bực bội và tức giận ngày càng lớn đó không?

Có một câu nói: "Bạn không phải là người hoàn hảo, nên bạn cũng có những sai lầm. Nếu bạn tha thứ những sai lầm của người khác đối với bạn, bạn cũng sẽ được những người khác tha thứ những sai lầm của bạn".

Hiểu đời

Tháng ngày hối hả, đời người ngắn ngủi, thoáng chốc đã già. Chẳng dám nói hiểu hết mọi lẽ nhân sinh nhưng chỉ có hiểu đời thì mới sống thanh thản, sống thoải mái.
Qua một ngày mất một ngày
Qua một ngày vui một ngày
Vui một ngày lãi một ngày
Hạnh phúc do mình tạo ra. Vui sướng là mục tiêu cuối cùng của đời người, niềm vui ẩn chứa trong những sự việc vụn vặt nhất trong đời sống, mình phải tự tìm lấy. Hạnh phúc là cảm giác, cảm nhận, điều quan trọng là ở tâm trạng.
Tiền không phải là tất cả nhưng không phải không là gì. Đừng quá coi trọng đồng tiền, càng không nên quá so đo, nếu hiểu ra thì sẽ thấy nó là thứ ngoại thân, khi ra đời chẳng mang đến, khi chết chẳng mang đi.. Nếu có người cần giúp, rộng lòng mở hầu bao, đó là một niềm vui lớn. Nếu dùng tiền mua được sức khỏe và niềm vui thì tại sao không bỏ ra mà mua? Nếu dùng tiền mà mua được sự an nhàn tự tại thì đáng lắm chứ! Người khôn biết kiếm tiền biết tiêu tiền. Làm chủ đồng tiền, đừng làm tôi tớ cho nó.
“Quãng đời còn lại càng ngắn thì càng phải làm cho nó phong phú”. Người già phải thay đổi quan niệm cũ kỹ đi, hãy chia tay với “ông sư khổ hạnh”, hãy làm “con chim bay lượn”. Cần ăn thì ăn, cần mặc thì mặc,cần chơi thì chơi, luôn luôn nâng cao chất lượng cuộc sông, hưởng thụ những thành quả công nghệ cao, đó mới là ý nghĩa sống của tuổi già.
Tiền bạc là của con, địa vị là tạm thời, vẻ vang là quá khứ, sức khỏe là của mình.
Cha mẹ yêu con là vô hạn; con yêu cha mẹ là có hạn.
Con ốm cha mẹ buồn lo; cha mẹ ốm con nhòm một chút hỏi vài câu là thấy đủ rồi.
Con tiêu tiền cha mẹ thoải mại; cha mẹ tiêu tiền con chẳng dễ.
Cha mẹ là nhà con; nhà con không phải là nhà cha mẹ.

Khác nhau là thế, người hiểu đời coi việc lo liệu cho con là nghĩa vụ, là niềm vui, không mong báo đáp.
Chờ báo đáp là tự làm khổ mình.
Ôm đau trông cậy ai? Trông cậy con ư? Nếu ốm dai dẳng chẳng có đứa con có hiếu nào ở bên giường đâu (cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử). Trông vào bạn đời ư? Người ta lo cho bản thân còn chưa xong, có muốn đỡ đần cũng không làm nổi.
Trông cậy vào đồng tiền ư? Chỉ còn cách ấy.
Cái được, người ta chẳng hay để ý; cái không được thì nghĩ nó to lắm, nó đẹp lắm. Thực ra sự sung sướng và hạnh phúc trong cuộc đời tùy thuộc vào sự thưởng thức nó ra sao.. Người hiểu đời rất quý trọng và biết thưởng thức những gì mình đã có, và không ngừng phát hiện thêm ý nghĩa của nó, làm cho cuộc sống vui hơn, giàu ý nghĩa hơn.
Cần có tấm lòng rộng mở, yêu cuộc sống và thưởng thức cuộc sống, trông lên chẳng bằng ai, trông xuống chẳng ai bằng mình (tỷ thượng bất túc tỷ hạ hữu dư), biết đủ thì lúc nào cũng vui (tri túc thường lạc).
Tập cho mình nhiều đam mê, vui với chúng không biết mệt, tự tìm niềm vui.
Tốt bụng với mọi người, vui vì làm việc thiện, lấy việc giúp người làm niềm vui.
Con người ta vốn chẳng phân biệt giàu nghèo sang hèn, tận tâm vì công việc là coi như có cống hiến, có thể yên lòng, không hổ thẹn với lương tâm là được. Huống hồ nghĩ ra, ai cũng thế cả, cuối cùng là trở về với tự nhiên.
Thực ra ghế cao chẳng bằng tuổi thọ cao,
Tuổi thọ cao chẳng bằng niềm vui thanh cao.
Quá nửa đời người dành khá nhiều cho sự nghiệp, cho gia đình, cho con cái, bây giờ thời gian còn lại chẳng bao nhiêu nên dành cho mình, quan tâm bản thân, sống thế nào cho vui thì sống, việc nào muốn thì làm, ai nói sao mặc kệ vì mình đâu phải sống vì ý thích hay không thích của người khác, nên sống thật với mình..
Sống ở trên đời không thể nào vạn sự như ý, có khiếm khuyết là lẽ thường tình ở đời, nếu cứ chăm chăm cầu toàn thì sẽ bị cái cầu toàn làm cho khổ sở. Chẳng thà thản nhiên đối mặt với hiện thực, thế nào cũng xong.
Tuổi già, tâm không già, thế là già mà không già;
Tuổi không già, tâm già, thế là không già mà già.
Nhưng xử lý một vấn đề thì nên nghe già.
Sống phải năng hoạt động nhưng đừng quá mức. Ăn uống quá thanh đạm thì không đủ chất bổ; quá nhiều thịt cá thì không hấp thụ được. Quá nhàn rỗi thì buồn tẻ; quá ồn áo thì khó chịu…. Mọi thứ đều nên “vừa phải”.
Người ngu gây bệnh (hút thuốc, say rượu, tham ăn tham uống….)
Người dốt chờ bệnh (ốm đau mới đi khám chữa bệnh)
Người khôn phòng bệnh , chăm sóc bản thân, chăm sóc cuộc sống..
Khát mới uống, đói mới ăn, mệt mới nghỉ, thèm ngủ mới ngủ,
ốm mới khám chữa bệnh….. Tất cả đều là muộn.
Chất lượng cuộc sống của người già cao hay thấp chủ yếu tùy thuộc vào cách tư duy, tư duy hướng lợi là bất cứ việc gì đều xét theo yếu tố có lợi, dùng tư duy hướng lợi để thiết kế cuộc sống tuổi già sẽ làm cho tuổi già đầy sức sống và sự tự tin, cuộc sống có hương vị; tư duy hướng hại là tư duy tiêu cực, sống qua ngày với tâm lý bi quan, sống như vậy sẽ chóng già chóng chết.
Chơi là một trong những nhu cầu cơ bản của tuổi già, hãy dùng trái tim con trẻ để tìm cho mình một trò chơi ưa thích nhất, trong khi chơi hãy thể nghiệm niềm vui chiến thắng, thua không cay, chơi là đùa. Về tâm và sinh lý, người già cũng cần kích thích và hưng phấn để tạo ra một tuần hoàn lành mạnh.
“Hoàn toàn khỏe mạnh”, đó là nói thân thể khỏe mạnh, tâm lý khỏe mạnh và đạo đức khỏe mạnh. Tâm lý khỏe mạnh là biết chịu đựng, biết tự chủ, biết giao thiệp; đạo đức khỏe mạnh là có tình thương yêu, sẵn lòng giúp người, có lòng khoan dung, người chăm làm điều thiện sẽ sống lâu.
Con người là con người xã hội, không thể sống biệt lập, bưng tai bịt mắt, nên chủ động tham gia hoạt động công ích, hoàn thiện bản thân trong hoạt động xã hội, thể hiện giá trị của mình, đó là cuộc sống lành mạnh.
Cuộc sống tuổi già nên đa tầng đa nguyên, nhiều màu sắc, có một hai bạn tốt thì chua đủ, nên có cả một nhóm bạn già, tình bạn làm đẹp thêm cuộc sống tuổi già, làm cho cuộc sống của bạn nhiều hương vị, nhiều màu sắc.
Con người ta chịu đựng, hóa giải và xua tan nỗi đau đều chỉ có thể dựa vào chính mình. Thời gian là vị thầy thuốc giỏi nhất. Quan trọng là khi đau buồn bạn chọn cách sống thế nào.
Tại sao khi về già người ta hay hoài cựu (hay nhớ chuyện xa xưa)? Đến những năm cuối đời, người ta đã đi đến cuối con đường sự nghiệp, vinh quang xưa kia đã trở thành mây khói xa vời, đã đứng ở sân cuối, tâm linh cần trong lành, tinh thần cần thăng hoa, người ta muốn tim lại những tình cảm chân thành. Về lại chốn xưa, gặp lại người thân, cùng nhắc lại những ước mơ thuở nhỏ, cùng bạn học nhớ lại bao chuyện vui thời trai trẻ, có như vậy mới tìm lại được cảm giác của một thời đầy sức sống. Quý trọng và được đắm mình trong những tình cảm chân thành là một niềm vui lớn của tuổi già
Nếu bạn đã cố hết sức mà vẫn không thay đổi tình trạng không hài lòng thì mặc kệ nó! Đó cũng là một sự giải thoát. Chẳng việc gì cố mà được, quả ngắt vội không bao giờ ngọt.
Sinh lão bệnh tử là quy luật ở đời, không chống lại được.
Khi thần chết gọi thì thanh thản mà đi.
Cốt sao sống ngay thẳng không hổ thẹn với lương tâm và
cuối cùng đặt cho mình một dấu chấm hết thật tròn./.

Sunday 28 June 2009

Phòng và chữa thoái hóa đốt sống cổ bằng xoa bóp, bấm huyệt

Thoái hóa đốt sống cổ là quá trình bệnh lý ở các đốt sống cổ, mới đầu chỉ là hư khớp ở các diện thân đốt, đĩa liên đốt tới các màng, dây chằng, dần dần về sau xuất hiện hiện tượng thoái hóa các đốt sống, gây đau vùng cổ, nhất là khi vận động vùng cổ.
Thoái hóa đốt sống cổ thường gặp ở những người sử dụng nhiều động tác ở vùng đầu cổ, có cường độ lao động cao (làm suốt ngày không nghỉ), có thể gặp ở người đi cấy, thợ cắt tóc, bác sĩ chuyên khoa răng, thợ trát vách, thợ sơn trần, diễn viên xiếc...

Những biểu hiện của thoái hóa đốt sống cổ
- Ở những người cao tuổi do quá trình lão hóa các đĩa liên đốt, các thân đốt do tưới máu kém nên dễ xuất hiện bệnh hơn so với người trẻ tuổi.
- Ở những người có người thân trong gia đình mắc bệnh này cũng có nguy cơ mắc nhiều hơn những người trong gia đình không có người bị bệnh.
- Khi mắc bệnh, có thể một thời gian dài người bệnh không thấy có cảm giác khác thường, sau đó có các biểu hiện sau:
Khi vận động cổ thì bị đau, cơn đau kéo dài từ gáy lan ra tai, cổ, đau lan lên đầu, có thể nhức đầu ở vùng chẩm, vùng trán, đau từ gáy lan xuống bả vai, cánh tay ở một bên hay cả hai bên.
Thoái hóa đốt sống cổ rất có thể gây tổn thương vào lỗ tiếp hợp ảnh hưởng đến rối loạn tuần hoàn não. Do vậy, người bệnh cần được thăm khám lâm sàng thần kinh, kết hợp với các thăm dò hiện đại khác để phát hiện và xử lý kịp thời. Để điều trị thoái hóa đốt sống cổ có hiệu quả, người bệnh cần được loại trừ chứng đau gáy chẩm, đau gáy bả vai, cánh tay, các tổn thương cần phẫu thuật như u tủy cổ... Điều trị bệnh thoái hóa đốt sống cổ chủ yếu là dùng các thuốc giảm đau thông thường kết hợp với biện pháp trị liệu như tập luyện vận động cổ, tự xoa bóp bấm huyệt. Sau đây xin giới thiệu các biện pháp đó để bạn đọc tham khảo, ứng dụng.

Phương pháp tập luyện vận động cổ
Nghiêng cổ sang phải rồi sang trái mỗi bên 10 lần. Cúi cổ về phía trước (cằm tì vào ngực càng tốt), ngửa cổ về phía sau (gáy tựa vào vai) mỗi phía 10-15 lần.
Quay cổ: Cúi đầu về phía trước quay cổ về phía vai trái về phía sau, phía vai phải rồi trở lại phía trước. Quay từ từ hết một vòng rồi quay ngược lại, mỗi chiều 5 lần.
Nhấc vai: Tự nhấc vai trái rồi đến vai phải mỗi bên 10 lần, sau đó nhấc cả hai vai cùng lúc 10 lần.

Phương pháp tự xoa bóp đốt sống cổ
Xát cổ: Lấy tay phải xát cổ trái từ trên xuống và ngược lại, mỗi bên 15 lần.
Xát gáy: Các ngón tay của hai bàn tay đan với nhau ôm vào sau gáy kéo qua kéo lại 10 lần.
Xát vùng giữa hai xương bả vai: Cúi đầu về phía trước, vắt bàn tay cùng bên ra phía sau xát trên xuống dưới lên 10-15 lần.
Bóp các cơ vùng gáy: Cúi đầu về phía trước, dùng bàn tay bóp cơ cổ từ trên xuống 10-15 lần.
Véo gân dưới nách: Dùng ngón tay cái và ngón tay trỏ véo các gân dưới nách bên đối diện và ngược lại sao cho có cảm giác tê tức truyền xuống tận ngón tay.

Phương pháp bấm huyệt
Phương huyệt được chọn gồm một số huyệt như: huyệt á thị, phong trì, kiên tỉnh, hậu khê.
Huyệt á thị: Theo y học cổ tryền, huyệt á thị còn được gọi là thiên ứng huyệt, có vị trí chính là điểm đau của bệnh. Nói như vậy là ở một người bệnh có thể tìm và xác định được vài huyệt á thị. Huyệt này có thể trùng với một số huyệt khác. Khi tìm huyệt cần dùng đầu ngón tay day hoặc bấm nhẹ nhàng để phát hiện điểm đau cho chính xác. Khi đã phát hiện được điểm đau thì bấm mỗi điểm 1-2 phút.
Bấm huyệt phong trì: Đặt 2 ngón tay vào 2 huyệt (ở chỗ lõm hai bên từ chỗ lõm giữa cơ ức - đòn - chũm và phần trên cơ thang) 4 ngón kia ôm lấy đầu, dùng lực bấm vào huyệt từ 1-2 phút sao cho có cảm giác tức nóng là được.
Bấm huyệt kiên tỉnh: Dùng ngón trỏ hoặc ngón giữa bấm huyệt bên đối diện từ 1-2 phút (huyệt ở chỗ lõm đỉnh vai, khi giơ ngang tay).
Bấm huyệt hậu khê: Dùng ngón tay cái bấm huyệt bên đối diện và ngược lại từ 1-2 phút (huyệt ở đầu nếp ngang thứ 2 (phía sau) của khớp xương bàn tay – ngón tay út khi bàn tay hơi nắm lại).
Chú ý: Khi bấm huyệt cần thực hiện tốt thao tác bấm, dùng đầu ngón tay cái hoặc ngón tay cái, ngón tay trỏ để bấm huyệt, cần bấm vuông góc với huyệt để tạo được lực bấm mạnh, đây chính là cung phản xạ cảm giác đau ở người bệnh mà khoa học đã chứng minh.

BS. Nguyễn Đức Lê