Sunday 5 July 2009

Bé ơi - Hoài Châu

Anh biết ngày mai bé ra đi,
Mà anh chẳng dám nói năng gì,
Cũng không dám ra đưa tiễn Bé,
Bé ơi! buồn lắm ... nhớ người đi.

Bé có nhớ không buổi ban đầu,
Tình cờ hai ánh mắt giao nhau
Từ đó dáng yêu kiều của Bé,
Xâm chiếm tim anh tựa phép mầu.

Bé ơi! đôi mắt Bé lạ lùng,
Mịt mùng như bóng tối đêm đông,
Long lanh hơn ngàn vì sao sáng,
Mượt mà tha thướt tựa dòng sông.

Bé có biết chăng lúc Bé cười,
Chính là khi Bé khiến anh vui,
Bé là thiên thần hay ma quái,
Mà khiến hồn anh cứ chơi vơi.

Anh chưa dám tặng Bé bài thơ,
Sợ Bé chưa biết cảm bao giờ,
Rồi những ý thơ anh mê muội,
Sẽ làm vương vấn tuổi ngây thơ.

Chắc số anh là số đơn côi,
Nên chi cứ lận đận suốt đời,
Tưởng đâu được yên bình yêu Bé,
Ai ngờ trắc trở vẫn không thôi.

Ông tơ, bà nguyệt rõ trái ngang,
Tơ xe không khéo để lỡ làng,
Biết rồi, khổ lắm, Bé còn ... bé!
Để anh về lòng trống trải thênh thang.

Anh căm ánh mắt của loài người,
Anh ghét đời khéo lẻo đôi môi,
Anh trách nhà Bé sao nghiêm khắc,
Để anh và Bé cứ đơn côi.

Thế nên mỗi gặp, mỗi nôn nao,
Mà anh chẳng dám bước qua chào,
Chỉ dám tìm nhau qua ánh mắt,
Bé ơi, mình mãi thế hay sao!

Rồi từng chủ nhật cứ qua mau,
Anh nuôi hy vọng cứ khẩn cầu.
Còn Bé chỉ nhìn anh không nói,
Giời ạ! phải đợi đến bao lâu.

Thấy không anh sắp mất Bé rồi,
Ngày mai thiếu Bé ... nhớ ... chao ôi!
Chưa được một lần vui bên Bé,
Mà giờ hai đứa sắp hai nơi!

Anh vẫn biết rằng Bé phải đi,
Nên anh chẳng dám oán than gì,
Chỉ buồn chưa ngỏ lời cùng Bé,
Mà giờ lại ôm hận chia ly.

Bài thơ tiễn Bé chỉ thế thôi,
Bao nhiêu tâm ý góp thành lời,
Nếu Bé có hiểu lời anh ngỏ,
Xin nhớ về anh một chút thôi.

Vancouver chiều thu không nắng,
Bé đi rồi hoang vắng không gian
Phố buồn anh bước lang thang,
Thiếu đôi mắt Bé ngút ngàn nhớ thương.

No comments:

Post a Comment