Sunday 5 July 2009

Café Tay - Hoài Châu

Mưa bão ở đâu kéo nhau về,
Làm cho buổi tối ướt lê thê,
Góc quán tôi chống cằm mê mải,
Nhìn mưa giăng mắc, đợi cà phê...

Cà phê ai khẽ đặt xuống bàn,
Kéo tôi ra khỏi cõi mê man,
Cúi nhìn giọt cà phê đen lánh,
Lòng tôi chợt thoáng chút hoang mang.

Ai có bàn tay đẹp như hoa,
Mịn màng như lụa, trắng như ngà,
Nho nhỏ xinh xinh như tháp bút,
Ôi! Tôi chợt hiểu gã Kinh Kha,

Một nỗi khát khao bỗng thoáng qua,
Khơi dậy trong tôi thói gian tà,
Giả vờ buồn bã tôi chép miệng,
Thở dài lên tiếng khẽ xuýt xoa:

"Tối nay sao mưa gío thật buồn?!
Làm cho cả nhân thế buồn luôn...
Phải chi được tay ai khuấy giúp,
Ly cà phê chắc sẽ ...vui hơn."

Nhìn theo năm ngón ngọc thon thon,
Khuấy cho hồn vía tôi quay tròn,
Chao ơi! Ly cà phê ai khuấy,
Sao chưa uống thử đã thấy ngon.

Bàn tay ấy đã bỏ đi rồi,
Chỉ để lại tách cà phê thôi,
Tôi ngây ngô nhấp từng ngụm đắng,
Mà nghe ngọt lịm cả đôi môi...

Đường khuya tôi lững thững trở về,
Quên rằng mưa gió vẫn lê thê,
Đâu biết gío mưa đang kinh ngạc,
Nhìn tôi cười như kẻ ngủ mê.

Thế rôì mỗi tối có mưa bay,
Tôi lại tìm ra góc quán này,
Lặng lẽ ngồi chờ bàn tay ấy,
Để thầm gọi nhỏ "Cà phê tay".

No comments:

Post a Comment