Tuesday 30 June 2009

Chiếc giỏ của mẹ

Một hôm, con gái Sara 10 tuổi của tôi chạy đến tìm tôi vì một rắc rối lớn. Bé nói với tôi trong nước mắt:

- Bạn Marcy ghét con rồi mẹ ơi!... Bạn ghét con vì con cũng chơi với Kathy nữa. Marcy chỉ muốn con là của bạn ấy chứ không được chơi với ai khác - Sara đưa tay chùi nước mắt, ấm ức nói tiếp - Giờ Marcy không chịu chơi với con nếu con cứ ở cạnh Kathy. Nhưng cả hai đều là bạn của con mà, phải không mẹ?

Tôi cố dỗ dành, khuyên nhủ con rằng không phải lúc nào người khác cũng làm theo ý ta được, rằng luôn có những cảm xúc nằm ngoài mong muốn của ta và có những điều ta phải tự mình quyết định.

Trong khi tôi đang tìm cách diễn đạt lời khuyên ấy một cách dễ hiểu nhất, bé chợt có một đề nghị khiến tôi chưng hửng:

- Thế thì mẹ nói chuyện với Marcy giùm con đi. Mẹ nói với bạn ấy rằng con thích chơi với bạn ấy, nhưng con cũng có những bạn khác nữa!

Tôi ngồi thừ ra nhìn con, không hiểu sao mình lại mắc vào rắc rối này. Viện cớ có việc phải đi, tôi bảo lát nữa sẽ quay lại với con bé. Tôi nghĩ mình cần nói cho con hiểu có những việc bé phải tự làm. Có điều, tôi không biết phải nói sao để con tôi không nghĩ rằng tôi không muốn giúp nó...

Lấy ra hai chiếc giỏ mây, tôi quay lại chỗ Sara. Bé nhìn tôi, vẻ mặt rất ngạc nhiên:

- Mẹ lấy giỏ để làm gì vậy mẹ?

- Đây là bài học cho con. - Tôi bảo - Con ngồi xuống nghe mẹ nói nhé.

Bé háo hức nhìn toi. Tôi để chiếc giỏ nhỏ vào trong giỏ lớn, ôm trong tay, tôi chậm rãi đi quanh phòng và nói:

- Con biết không? Ai sinh ra trên đời cũng có một chiếc giỏ bé xíu. Giỏ mây nhỏ này là của con, còn cái lớn của mẹ. Khi con lớn lên, chiếc giỏ cũng lớn theo. Nhưng con có thấy không? Chiếc giỏ nhỏ của con vẫn ở trong giỏ mẹ.
Tôi lại nói tiếp: "Chiếc giỏ nhỏ của con ở trong giỏ mẹ là vì khi mới lọt lòng, có rất nhiều việc con không thể nào tự làm được. Mẹ phải bón cho con ăn, thay tã, tắm rửa và làm mọi việc mà con chư thể tự làm. Cho nên mẹ để giỏ của con vào trong giỏ mẹ và mang hai chiếc như thế một thời gian dài."

Bé khẽ gật đầu, nhưng tôi có cảm giác lời của mình sao nghe lạ lẫm quá.

"... Khi con lớn lên, tự làm được một số việc, mẹ bắt đầu để vài thứ vào chiếc giỏ của con. Khi con buộc được giây giày của mình, thế là giỏ của con có thêm một thứ. Giờ con đâu muốn mẹ buộc giây giày hộ con, phải không nào?"

Sara nhìn xuống khẽ đáp:

- Không ạ, con tự buộc được mà.

- Đúng rồi. - Tôi hào hứng bảo - Khi con biết tự mặc quần áo, mẹ lại thêm một thứ vào giỏ của con. Hằng ngày con không thích mẹ bảo con phải mặc đồ gì nữa, đúng không nào?

Bé gật đầu xác nhận.

- Cứ thế, khi con khôn lớn, sẽ có nhiều việc con phải tự mình làm lấy - Trong khi nói, tôi từ từ lấy chiếc giỏ bé xíu của con ra khỏi giỏ mình đưa cho bé - Cuối cùng sẽ có lúc con tự mang chiếc giỏ chứa đầy những việc chỉ có con mới làm được, như chọn bạn mà chơi, chọn trường đại học, cả chọn người bạn đời trong tương lai nữa.

Bé ngước nhìn tôi nói:

- Con hiểu rồi mẹ ạ! Có những việc con phải tự làm vì nó nằm trong giỏ của con, đúng không ạ?

Có thế chứ! Tôi vui mừng thốt lên:

- Đúng rồi, nhưng điều quan trọng là con phải biết quyết định những việc nào trong giỏ của mình hoặc của người khác. Giống như bây giờ, con chứ không phải mẹ mới là người quyết định xem mình nên nói với Marcy như thế nào, đúng không?

Bé nhoẻn miệng cười đáp: "Đúng rồi ạ."

Tôi vui sướng thấy lại nụ cười vui vẻ của Sara. Tôi ngồi yên một lát, thầm nghĩ về mẹ tôi, bà tôi rồi nói tiếp với con:

- Một ngày kia, khi mẹ già rồi, có những việc mẹ không thể nào tự mang trong chiếc giỏ của mẹ được. Khi ấy, con gái mẹ sẽ lấy những thứ trong giỏ mẹ ra và cho vào giỏ con. Cũng như những việc hiện giờ mẹ đang làm cho bà đấy, con hiểu không?

Tôi nhẹ nhàng đưa tay ra lấy chiếc giỏ nhỏ khỏi lòng con và đổi chiếc giỏ lớn cho bé. Khi lặng im đón nhận chiếc giỏ lớn và nhìn tôi nâng niu chiếc giỏ nhỏ, mắt Sara sáng lên. Dường như con tôi đã hiểu được những điều mẹ nó nói. Bé mỉm cười, dang đôi tay bé nhỏ ôm lấy tôi bảo:

- Mẹ ơi, giờ cho vào giỏ của con thêm nhiều thứ nữa cũng được. Tự con biết mình phải làm gì rồi.

Khi tôi xếp lại mấy tờ báo vào hai chiếc giỏ và cất chúng về chỗ cũ, mẹ tôi bước vào. Tôi kể lại mình đã dạy con như thế nào và không giấu được vẻ tự hào vui sướng. Bà chỉ mỉm cười.

Vài ngày sau, tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy một chiếc giỏ bé xíu để trên máy vi tính của mình. Chiếc giỏ tí hon nằm gọn trong tay tôi và một lá thư vỏn vẹn vài dòng. Tôi nhận ra nét chữ của mẹ: "Con cũng nên nhớ chiếc giỏ của mình không nhất thiết phải to như con nghĩ đâu. Mẹ yêu con".

No comments:

Post a Comment