Saturday 4 July 2009

Dễ ghét - Hoài Châu

Bé ơi thương mấy cho vừa,
Mà sao vẫn thấy khó ưa quá chừng.
Cớ chi Bé cứ ngập ngừng,
Để cho ngày tháng lạnh lùng trôi qua.
Lúc nào Bé cũng như hoa,
Để cho thiên hạ xuýt xoa trầm trồ.
Khiến anh nghe tức thấy mồ,
Lắm đêm thao thức buồn khô cả người.
Tại sao Bé cứ hay cười,
Với cả những người Bé chẳng hề quen.
Lại còn để suối tóc đen,
Mặc cho gió thổi rối beng lên rồi.
Bé ơi, Bé lạ ghê nơi,
Cứ như tiên nữ trên trời hạ sinh.
Nhè anh làm tội làm tình,
Bắt anh thương nhớ một mình Bé thôi.
Khiến anh có lúc vui vui,
Có khi anh lại chán đời thảm thương.
Khiến anh cười nói thất thường
Nửa như lãng mạn, nửa dường như điên.
Đôi khi anh quá ưu phiền,
Sao anh muốn ghét Bé liền cho xong.
Thế nhưng anh chẳng đành lòng,
Làm ngơ trước một đoá hồng xinh tươi.
Bé ơi anh chịu thua rồi,
Cho anh xin Bé một lời yêu thương.

1 comment:

  1. Bài thơ hay quá, cảm ơn bạn nhiều nha. ^o^

    ReplyDelete