Sunday 26 July 2009

Lá Vàng Lá Xanh

Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nọ có một cây cổ thụ sống rất lâu năm rồi!!. Một hôm, có người tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của hai chiếc lá trên cây cổ thụ, đó là chiếc lá vàng và chiếc lá xanh.
Khi ánh nắng bắt đầu chiếu qua các kẽ lá, chiếc lá vàng bắt đầu cất tiếng thở dài:
-Ôi !Cuộc sống này sao lại bắt ta phải già và chết thế này. Ta còn biết bao nhiêu việc phải làm. Ta còn phải làm đẹp cuộc sống này, phải làm sạch bầu không khí cho con người sử dụng, phải tô sắc thêm cho những con đường bằng chính màu sắc của mình nữa chứ!! Ôi…ta còn biết bao nhiêu điều đang đợi ta khám phá, tận hưởng…Sao cuộc sống này lại bất công như thế này…
Khi nghe được lời thở dài của chiếc lá vàng, chiếc lá xanh mới bắt đầu lên tiếng:
-Ông lạ thật đấy ! Ông đã quá già rồi, những suy nghĩ cũng cổ hủ so với thời đại này bao nhiêu lần ông biết không?!. Ông phải biết mình biết người chứ, ông phải rụng đi để chừa chỗ cho con cháu ông có đường mà sống, cứ sống như vậy chì tổ chật đất mà không có lợi nữa chứ. À mà cũng có chỗ này ông thiệt ngộ, tội gì mình phải sống mà làm đẹp cuộc sống này, tội gì mình phải làm sạch bầu không khí và tô sắc cuộc sống này cho con người cơ chứ!! Ông thấy họ có đối xử đàng hoàng với mình không mà phải bỏ sức lực vì họ. Họ cứ thải những chất thải gây độc cho bầu khí quyển làm mình phải lọc không ngừng nghỉ. Đã vậy họ còn chặt phá rừng bừa bãi. Họ đã làm những việc làm vượt quá giới hạn của họ đến nỗi thiên nhiên phải lên tiếng bất bình và trừng phạt họ bằng những cơn thiên tai. Họ làm ra thì họ phải gánh chịu cớ sao phải làm cho những người vô can như chúng ta phải chịu theo. Biết bao nhiêu đồng loại của chúng ta đã phải ra đi mà không còn biết lý do vì đâu. Và vì những lý do ấy nên chúng ta tội gì phải dốc lòng vì những người mãi mãi còn u mê như thế này. Chúng ta sống vì mình, sống theo ý mình và làm những gì mình thích không phải sướng hơn sao…
-Cháu còn trẻ nên không hiều được đâu_chiếc lá vàng trả lời lại. Chúng ta sinh ra là đã mang theo cái bổn phận làm đẹp cuộc sống và giúp ích cho con người rồi. Dù chúng ta có phủ nhận nó thì vẫn tồn tại. Đó là nói về bổn phận của chúng ta. Còn giữa ta và cháu, giữa thế hệ đi trước và thế hệ đi sau, cháu phải có cái nhìn lạc quan hơn, phải nhìn ra cái gì nên và cái gì không nên, phải biết lựa những lời nói phù hợp khi nói với những người đi trước và phải biết tận dụng những thời gian mình đang có để làm những việc có ích. Cuộc sống này vô thường lắm,đừng đến khi rơi khỏi cành rồi thì mới cảm thấy hối tiếc…
-Ông hơi đâu mà lo xa.
Chiếc lá xanh đáp lại với thái độ hời hợt. Cháu còn xanh thế này, làm sao mà rụng cho được. Không nói chuyện với ông nữa, cháu đi chơi với gió đây.
Ngày qua ngày, chiếc lá xanh vì còn non, tính tình bộp chộp, bốc đồng, tự cho là mình đúng nên dù chiếc lá vàng có khuyên cỡ nào nó cũng không thèm nghe. Thấy thế nên chiếc lá vàng nói với các chiếc lá non còn lại xung quanh : ta đang rất cần sức tươi trẻ để làm những việc mà mình chưa hoàn tất xong, thế mà nó còn xanh như thế đã không nhận thức được những gì đúng những gì sai, xài thời gian hoang phí một cách vô bổ. Các con đừng bắt chước giống nó đó. Bây giờ chúng ta cứ mặc kệ nó đi,ta đã nói mà nó không nghe thì những việc còn lại cứ để một mình nó làm và một mình tự gánh chịu, rồi sau đó nó mới thấm thía được giá trị thật sự…
Thời gian cứ trôi đi, ở cuống của lá non kia càng ngày càng bị ăn mòn bởi những kẻ chuyên đi phá hoại đó là sâu bọ. Chúng cứ ăn dần ăn mòn như vậy cho đến một ngày kia, nó bám lại trên cành thật yếu ớt. Nó kêu lên, van nài lá vàng kia cứu nó. Chiếc lá vàng kia cứ giả vờ như không nghe. Chiếc lá xanh kêu lên lớn hơn nữa:
-Ông ơi!Cháu cảm thấy hối hận lắm rồi khi hồi đó không chịu nghe lời ông nói. Cháu hứa từ nay sẽ làm những việc có ích. Ông cứu cháu với…
Vừa đúng lúc ấy, một cơn gió mạnh thổi qua và chiếc lá xanh đã từ từ rơi xuống theo gió…
Vừa đúng lúc ấy chiếc lá vàng nhận ra rằng: mình cũng giống như chiếc lá xanh kia, rằng mình cũng không nhận ra được mình đã mất quá nhiều những người đồng loại bởi loài ngưòi và còn bây giờ là chính nó đã đóng sập cánh cửa ánh sáng của chiếc lá xanh bởi lòng đố kỵ, rằng người ở lại bao giờ cũng buồn hơn những người ra đi,rằng chúng ta cũng không sống được nếu thế giới này không còn một ai,rằng khó khăn không phải chỉ của riêng một người, rằng…, rằng…,…
Vài hôm sau, người ta thấy dưới gốc cây cạnh chiếc lá xanh là… một chiếc lá vàng.. đã rơi từ khi nào không hay…
Và có người đã ngâm lên những giai điệu thơ rằng:

Lá xanh cũng rơi
Đâu chỉ có lá vàng…

2 comments:

  1. Trong câu chuyện, hai lá vàng lá xanh đều có lý và đúng. Tôi nghĩ lá xanh có phần đúng hơn vì lá vàng may mắn đã hoàn thành nhiệm vụ trong quãng đời mình, sống làm việc và hưởng thụ, đây là lúc về hưu nghỉ ngơi, bàn giao và truyền kinh nghiệm lại cho thế hệ sau; còn tiếc và ganh tỵ là tham quá. Lá xanh sống trong đìều kiện thiếu thuận lợi, chưa thực hiện được ước mơ của mình đã chết non trong tuyệt vọng vì sâu bọ, môi trường ô nhiễm.

    Bên ngoài đời, số phận của những con người nhỏ nhoi không khác gì với hai chiếc lá vàng xanh nầy, môi sinh bị nhiễm độc, tài nguyên bị khai thác trắng vì lợi nhuận. Tài nguyên vẫn còn đủ cho nhân loại, nhưng tài nguyên không đủ cho lòng tham. Họ có nghĩ lại như câu chuyện nầy không? Cho chính họ và cho con cháu họ.
    Go green for the environment. Làm gì đó để giảm climate change và global warming. Để có một ngày nào đó ta còn được ngồi nhìn trăng lên trên Mekong Delta mà mơ...
    Tôi đã đi quá xa trong đề tài nầy vì tôi thương cho chiếc lá xanh mà phải sớm lìa cành.
    Thanks for your posting.

    ReplyDelete
  2. Thanks for your nice comment. snow

    ReplyDelete