Monday 22 June 2009

Nốt ruồi - Thơ Hoài Châu

Một hôm xuống phố dạo chơi,
Lang thang đi mãi như người ngây ngô,
Vô tình cô bỗng gặp cô,
Người dưng mà cứ thấy ngờ ngờ quen.
Cũng da vàng, cũng tóc đen,
Mà sao nét mặt khó quên lạ kỳ,
Mắt huyền sáng dưới đôi mi,
Má hồng dậy phấn xuân thì nao nao.
Người đâu mới khéo làm sao,
Cái môi cái mắt cái nào cũng xinh.
Nhìn cô tôi bỗng giận mình,
Ai xinh thì cũng mặc tình người ta.
Tuy rằng cô đẹp như hoa,
Nhưng tôi đâu thích vì hoa mà nhào.
Cô ơi khó nói làm sao!
Nhớ cô vì một điểm nào đó thôi,
Về nhà trợn mắt mím môi,
Vò đầu chẳng biết mấy hồi mới thông.
Thì ra chẳng phải má hồng,
Chẳng vì mắt đẹp mà lòng chơi vơi.
Chỉ vì một khoé miệng cười,
Mà làm tôi cứ ngẩn người bâng khuâng
Ai về có nhớ cô chăng ?
Ai về chẳng nhớ hàm răng cô cười.
Ai về mua lấy miệng cười,
Tôi về mua lấy nốt ruồi cô thôi.
Nếu mai có bán vành môi,
Xin cô nhớ để phần tôi nốt ruồi !!!

No comments:

Post a Comment