Monday 22 June 2009

Tai hoạ bắt đầu ở Miệng - st

Hồi xưa , ở một nơi nọ có một cái hồ nước . Bên cạnh hồ , có một con rùa và hai con chim hồng hạc sống chung làm bạn với nhau . Năm đó trời hạn hán , không có một chút nước nào . Một năm trôi qua mà không có một giọt mưa ; nước hồ càng ngày càng cạn dần . Mặt trời dường như càng ngày càng nóng hơn thường lệ . Tất cả cây cỏ đều đổi sang màu cà phê , có loại trở thành màu đen . Vì nước có quá ít , mặt trời quá oi bức , thành ra nước hồ rất , rất là nóng , và vì thế những con vật sống trong hồ từng con từng con một đã dần dần trở về thượng giới .

Bấy giờ , trong tình cảnh như vậy , chú rùa này rất bồn chồn áy náy ; trong đầu luôn luôn nghĩ đủ mọi cách nhưng không biết làm sao . Nó rất muốn được giải thoát ra khỏi tình trạng này . Nó cứ nghĩ hoài nghĩ mãi ! May thay , một hôm hai vợ chồng chim hạc đến thăm . Thấy chú rùa đưa bộ mặt Phật buồn ảo não như vậy ra , vợ chồng hạc beng hỏi một cách rất thân mật , lo lắng , ân cần , tha thiết : "Có chuyện gì thế ? Anh có sao không ? Tại sao trông anh thiểu não vậy ?"

Chú rùa đáp : "Ồ ! Ồ ! Quý vị không biết ! Tôi đang ở trong tình trạng vô cùng nguy ngập ! À ... tôi nghĩ tôi sắp ... chết rồi . Chắc tôi sẽ không bao giờ gặp quý vị nữa . Ơ ... !"

Con hạc trống chặn lời : "Chúng ta là bạn thân với nhau từ lâu . Bao lâu nay , chúng ta đã từng chia xẻ buồn vui với nhau . xin cho chúng tôi biết chuyện gì đã làm cho anh buồn bã , lo lắng như vậy , chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức giúp anh , cứu anh ra khỏi tình cảnh khổ đau đó . Chúng tôi không biết vấn đề gì đã làm anh khổ tâm , thất vọng như vậy . Anh không nên như thế . Vấn đề gì cũng có giải pháp cả".

Chú hạc nói nghe có vẻ khôn ngoan lắm . Có lẽ nó tu pháp Quán Âm . Chim hạc khai ngộ ! À , để coi ...

Con rùa buồn bã , thở hơi thật dài , rồi trả lời rằng : "Tôi không biết quý vị làm gì được cho tôi , hai vị . Nhưng ... đã nhiều ngày ... tôi không có gì bỏ vô bụng . Tôi chỉ thiền quán cái bụng này . Chưa thấy khai ngộ gì cả . Cho nên , chắc tôi chết mất . A ... Không có nước , không có cá , không có ếch nhái , không có gì cả . Chắc tôi sắp chết rồi . Hoặc là từ từ mấy thằng cao bồi chúng sẽ kiếm ra tôi và mang tôi về nấu cháo ... Có lần , cách đây năm năm , tôi bị chúng bắt . May quá ! Một bà già tin tưởng Phật giáo , đã mua tôi lại và đem tôi thả về hồ . Nếu bị bắt nữa , tôi không chắc Phật A Di Đà có cứu tôi được không . Có thể Thanh Hải Vô Thượng Sư cứu được . Tôi chưa thử , nên tôi không biết . A ... mỗi khi nghĩ tới lần thoát chết kỳ đó là tôi lại nổi da gà khắp mai rùa của tôi".

Bấy giờ con hạc trống đang hết sức tập trung quán tưởng về vấn đề này . Cặp lông mày của nó đan vào nhau như vầy , hai chân bắt chéo như vầy , hai cánh xếp trên hai chân ở vị thế chim hạc , và mắt trí huệ của nó hơi nheo lại vì suy nghĩ . Con hạc mái cũng vậy , vô cùng thương cảm cho chú rùa . Rồi con hạc trống nói : "Sao anh không dọn đi chỗ khác , dọn nhà đi ?"

Con rùa , với vẽ mặt rất khổ tâm , đáp lại : "Quý vị cứ tưởng tượng xem , tôi chưa từng bao giờ đi đâu cả . Tôi đâu có xe ! Quý vị biết tôi cử động không nhanh gì cho lắm . Không có xe cộ , tôi biết làm sao được ! Hơn nữa tôi thích quê nhà của tôi . Thà tôi chết nơi đất mẹ còn hơn . Nếu bị chôn vùi ở một nơi xa lạ nào đó , quý vị nghĩ linh hồn tôi sẽ an ổn được sao ?"

Bỗng nhiên , con hạc trống ngẩng cái cổ dài lên , nói : "Tôi có một ý kiến hay , xin được nói . Với tấm lòng đầy hy vọng và hứng khởi nó nói tiếp : "À , đừng sợ ! Đừng sợ ! Tôi biết cách đây mười dặm có một cái hồ sen , cái hồ này nổi tiếng là không bao giờ cạn . Dù bị hạn hán như vầy cũng không bao giờ cạn . Chúng tôi sẽ mang anh tới đó . Rồi chúng tôi sẽ sống với anh để anh không bị cô đơn . Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ ngọt bùi . Như vậy có được không ?"

Chú rùa ngẫm nghĩ . Ngay cả suy nghĩ nó cũng rất là chậm chạp . Nó nghĩ theo kiểu rùa , nhưng khôn ngoan . Nó cứ suy nghĩ như vậy cả nửa tiếng đồng hồ mới xong . Rùa rất là chậm chạm . Nó nói : "Bây giờ mười thước tôi còn không đi nổi , huống chi là mười dặm . Tôi chưa được ăn gì cả . Mười thước tôi còn đi không nổi , làm sao đi mười dặm ?"

Trông chú như sắp chết tới nơi rồi . Rồi chú hạc nói : "Đừng lo ! Chúng tôi biết vậy và đã có phương tiện giao thông cho anh . Chúng tôi đã đặt mua cho anh vé máy bay hạng nhất . Đừng lo , đừng lo . Nhưng chúng tôi có một điều kiện . Anh phải nghe kỹ kế hoạch của chúng tôi , thì chúng ta mới có thể thực hiện được".

Con rùa chăm chú rất muốn biết , đáp : "Được , được . Xin nói ". Bây giờ thì nó trả lời nhanh hơn , chỉ cần hai mươi phút để suy nghĩ thay vì nửa tiếng : "xin nói , xin hãy nói".

Con hạc giải thích : "Rất là giản dị . Hai chúng tôi lấy một sợi dây , mỗi đứa chúng tôi cắn một đầu , còn anh cắn ở giữa . Rồi chúng tôi sẽ mang anh tới chỗ đó . Nhưng anh cần phải biết là trên đường đi anh không được nói chuyện , nếu không sẽ rất nguy hiểm . Có thể cái mai của anh sẽ không còn nguyên vẹn - mỗi miếng một nơi , hoặc có thể trở thành bột rùa , tan ra như khoai nghiền . Trên đường đi dù có chuyện gì xảy ra , dù anh có hồi hộp , nóng giận hay bị khiêu khích gì chăng nữa , anh cũng đừng bao giờ , đừng bao giờ mở miệng . Chỉ trong vòng nửa tiếng , chúng ta sẽ tới nơi . Anh nhớ đó".

Chú hạc dặn dò kỹ lưỡng một lần nữa : "Nhớ bậm răng lại , đừng nói , ngay cả ngáp cũng không được , hắt hơi cũng không được luôn . Anh phải kiên nhẫn , tự kiềm chế chính mình cho tới khi đến nơi . Mọi chuyện xong xuôi . Sẵn sàng ? Rõ chưa ? Chuẩn bị , và chúc anh may mắn".

Nói rồi hai con hạc cắn hai đầu dây , con rùa cắn ở giữa . Chúng bay đi từ chỗ này sang chỗ khác . Bay qua cánh đồng xanh , ruộng hoa đỏ , bãi cỏ khô màu cà phê - như bên California khi chúng ta tới viếng kỳ rồi , một hai tuần sau nó xanh tươi trở lại - băng qua nhiều cảnh đẹp . Chú rùa thích quá không còn cảm thấy nhớ nhà nữa . Nhiều lần chú muốn mở miệng ra khen cảnh trí chung quanh . Ồ , cây thông đẹp quá ! Bánh chapati thơm tho quá ! Trà Ấn Độ ngon quá ! Cô gái Âu Lạc đẹp quá ! Bài hát Trung Hoa hay quá ! Nước thích quá ! Nhưng nó nhớ lời dặn . Nó nhớ con hạc đã dặn là không được mở miệng dù bất cứ lý do gì . Thành ra nó ráng kiềm chế , để tất cả sự chú ý vào cái miệng , và không bao giờ mở ra .

Nhưng ... luôn luôn có chữ "nhưng". Nhưng , chúng bay qua một ngôi làng nọ có một đám con nít đang chơi đùa . Quý vị con nít mà , chúng nó rất là ranh mãnh . Khi trông thấy hai con hạc và một con rùa đi với nhau như vậy , chúng bắt đầu reo hò , nhảy nhót , chọc ghẹo chú rùa . Bây giờ , chú rùa không thể chịu nổi nữa rồi . Không bao giờ trông đời , tuy sống già như vậy , nó chưa hề bị một người nào khinh bỉ nó như vậy . Cái ngã của nó bị tổn thương ! Lòng tự trọng của nó đã bị tiêu hao gần hết , trí huệ của nó bị méo mó , và tính hãnh diện của nó sôi lên sùng sục như khi quý vị đốt lò lên đến hai trăm độ . Nó liếc cặp mắt rùa xuống mặt đất bên dưới và mở miệng rùa ra nói : "Câm miệng ! Câm miệng chúng mày lại !"

Vừa nói xong , nó không còn là rùa nữa . Nó được giải thoát ! Thoát khỏi cái mai của nó !

Vì thế Đức Phật nói rằng : "Trong thế giới này , có biết bao nhiêu người chỉ vì mở miệng mà gặp tạ họa . Cho nên , hãy coi chừng , chỉ nói chuyện khi nào cần thiết".

Câu chuyện này ngụ ý là như vậy .

No comments:

Post a Comment